Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 101 tại dualeotruyen.
Edit: Mimi – Beta: Chi ****
Tuy đã đọc rất nhiều sách, cũng nghe nói tới hiện tượng thai máy rồi, nhưng Trạm Trinh vẫn không thể tưởng tượng ra hình ảnh ấy.
Dù sao chuyện một người đấm đá trong bụng một người khác cũng rất là đáng sợ.
Thấy Hàm Sênh ôm bụng, hắn bỗng như bị đóng băng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Hàm Sênh đã dùng hết sức để đá hắn. Trạm Trinh lập tức ngã ngồi trong xe ngựa, còn bị đối phương mắng mỏ: “Ai lại ăn nói như ngươi? Đi xuống cho ta.”
“Ngươi, ngươi có thấy đau không?” Trạm Trinh ngồi bệt trên sàn xe, cuối cùng cũng cảm thấy vài phần chân thực: “Cú đá vừa rồi của nó rất mạnh.”
Cơn tức của Hàm Sênh bị lời nói của đối phương xoa dịu. Hắn quay mặt sang chỗ khác, một lúc sau mới nói: “Hơi kỳ quái, nhưng không đau.”
Trạm Trinh đứng dậy, vươn tay sờ bụng Hàm Sênh. Người kia ấn tay hắn xuống sát hơn một chút. Hàm Sênh mang thai rất gọn, dù bụng có to hơn bình thường nhưng khi ngồi lại bị y phục lùng thùng che đi rất nhiều.
Sau khi rút tay về, Trạm Trinh lại cau mày nhìn bụng Hàm Sênh: “Còn chưa ra đời đã quậy thế?”
“Không quậy lắm đâu.” Hàm Sênh nói đỡ cho nhi tử của mình: “Bình thường nó rất ngoan, tại vừa rồi ngươi hơi mạnh tay, hẳn là đã làm nó sợ.”
“Ai làm ai sợ còn chưa nói chắc được đâu.”
Hàm Sênh tức giận nhìn Trạm Trinh, lại cảm thấy buồn cười, vươn tay sờ đầu hắn.
Đêm đó, Trạm Trinh nằm sấp trên giường nhìn bụng Hàm Sênh. Hắn không dám động chạm gì, sợ đứa nhóc kia lại trở mình. Hắn cứ cảm thấy trong bụng có gì đó động đậy sẽ khiến Hàm Sênh không thoải mái.
Hàm Sênh vốn đang đọc sách giết thời gian, phát hiện Trạm Trinh vẫn luôn nằm sấp không nhúc nhích, lại còn nhìn chằm chằm vào bụng mình, không nhịn được nghiêng người, vươn tay đẩy hắn: “Đừng nhìn nữa.”
Trạm Trinh ngồi thẳng dậy, gật đầu: “Không nhìn, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
“Chân hơi tê.”
“Ta xoa bóp cho ngươi.”
Cảm giác tê mỏi ở cẳng chân từ từ thuyên giảm, nhìn vẻ mặt chăm chú của người kia, Hàm Sênh bỗng thấy ấm áp trong lòng: “Đỡ đỡ là được rồi.”
“Bóp nhiều một chút cũng không tốn bao nhiêu sức lực, còn tê, lát nữa ngươi lại không ngủ được.”
“Ừ. À…”
“Hử?” Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh: “Có chuyện gì ngươi cứ nói ra đi.”
“Ta muốn nói, đứa bé xoay người là chuyện rất bình thường… Nó đã như thế một thời gian rồi, chỉ là ta không kể với ngươi thôi.”
Trạm Trinh do dự: “Ngươi không đau thật à?”
“Không đau, ta… ta cảm thấy hơi xấu hổ…” Hàm Sênh sờ tai, che giấu vẻ thẹn thùng, nói: “Ngươi đừng để trong lòng, ngươi đi hỏi tất cả phụ thân trên đời này xem, có bé con nhà ai chưa từng trở mình khi ở trong bụng mẹ?”
Trạm Trinh lại liếc nhìn bụng Hàm Sênh, đáp: “Ta biết rồi.”
“Đồ ngốc.” Hàm Sênh thì thầm. Người ta đều nói thai phụ ngốc ba năm, mà hắn chẳng thấy bản thân thay đổi gì, hóa ra là Trạm Trinh đã ngốc thay.
Cũng may người kia chỉ ngốc những vấn đề nhỏ, chuyện lớn vẫn không hồ đồ.
Khi ngày sinh của Hàm Sênh sắp đến, Hoàng hậu sai người đưa nha hoàn và vú nuôi đến phủ Thái tử. Trạm Trinh cảm thấy đau đầu, nhưng lại không dám chủ động đi tìm Hoàng hậu, chỉ đành tới gặp Thích Tư Nhạc: “Cô gia càng nghĩ càng cảm thấy thế này không ổn.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Cô gia phải học đỡ đẻ.” Trạm Trinh tỏ ra nghiêm túc: “Đến ngày đó, cô gia tự ra tay, ngươi hỗ trợ. Bà mụ gì đó, một người cũng không thể bước vào.”
“Ngươi tự nói với Hoàng hậu đi.”
“Bí mật của Sênh Nhi không thể để lộ, chờ khi đứa bé chào đời, cũng đâu thể giết hết bà mụ.” Trạm Trinh chống tay lên mặt bàn, nói: “Sao ngươi vẫn bình tĩnh như thế hả?”
Thích Tư Nhạc đang viết chú giải vào trang sách, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Có phải nương tử của ta đâu, ta nóng vội cái gì?”
“Không đúng.” Trạm Trinh lại nói: “Dù Phụ hoàng và Mẫu hậu đã nhận tôn tử, nhưng chuyện Sênh Nhi là nam chắc chắn bọn họ cũng đã biết rõ trong lòng. Thế thì Mẫu hậu còn sắp xếp nhiều bà mụ tới đây làm gì?”
“Đây là quy củ.”
“Có phải nàng đã đánh tiếng với ngươi từ trước rồi không?”
Thích Tư Nhạc rất ngạc nhiên. Hắn ngẩng đầu nhìn Trạm Trinh, hỏi: “Ngươi bắt đầu khôn ra rồi. Sao cứ động đến chuyện của Hàm Sênh là ngươi lại u mê như vậy?”
“Ngươi biết cái gì.” Trạm Trinh nhướng mày, còn vênh mặt tỏ ra kiêu hãnh: “Nếu ngươi có tiểu nương tử xinh đẹp như thế, chỉ cần trông thấy hắn, đừng nói đầu óc, ngay cả linh hồn bé nhỏ phỏng chừng cũng mất luôn.”
“Thì ra Hàm Sênh còn có khả năng ăn óc người.” Thích Tư Nhạc cười nhạo. Trạm Trinh không thèm để ý: “Nhất định Mẫu hậu đã đánh tiếng với ngươi rồi. Sênh Nhi yếu ớt, đến ngày ấy, ngươi chắc chắn sẽ có mặt, bà mụ chẳng qua là để qua mắt người ngoài, đúng không?”
“Thông minh.” Thích Tư Nhạc nói: “Giúp ta lấy quyển sách kia lại đây, đa tạ.”
Tìm được đáp án mình mong muốn ở chỗ Thích Tư Nhạc, Trạm Trinh đã hơi buông lỏng tinh thần, nhưng ý định học đỡ đẻ lại càng thêm mãnh liệt. Hắn thật sự không chịu nổi việc người khác nhìn vào chỗ riêng tư của Hàm Sênh.
Kết quả, Thích Tư Nhạc phiền không chịu được, bèn dẫn Trạm Trinh tới vài trại tị nạn xem. Vừa hay, bọn họ gặp được một thai phụ.
Danh hiệu “thần y” của Thích Tư Nhạc không phải chuyện đùa, đỡ đẻ cũng chẳng phải việc hắn chưa từng thấy. Hắn xử lý không chút hoang mang, nhưng Trạm Trinh – người một mực đòi theo hỗ trợ lại tái mặt trước những tiếng kêu la thảm thiết của thai phụ.
Vất vả lắm mới giúp đứa bé bình an chào đời, nhưng Thích Tư Nhạc vừa quay đầu đã phát hiện Trạm Trinh không còn thấy bóng.
Người nọ dùng khinh công chạy về nhà, ngồi xổm ở đầu tường, nhìn Hàm Sênh đang đứng trong đình hóng mát. Mãi khi người kia về phòng, hắn mới nhảy xuống, đi vào trong phủ.
Bà mụ đã được bố trí xong xuôi, tiếp đó chính là chờ sinh nở. Mấy hôm nay Trạm Trinh lại mơ thấy ác mộng. Không còn buồn cười như quả trứng bảy màu lúc trước, lần này, hắn mơ thấy bụng Hàm Sênh toác ra một lỗ lớn, một đứa trẻ toàn thân dính máu bò ra. Trạm Trinh muốn nhét nó trở về nhưng lại không dám ra tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn nó bò tới đây, sau đó cưỡi lên đầu mình.
Hắn bừng tỉnh, ngồi bật dậy, giơ tay lau mồ hôi vã ra vì sợ hãi trên trán mình. Hàm Sênh bỗng thấy người bên cạnh cử động, mở đôi mắt mơ màng, hàm hồ hỏi: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Ta thấy trời đã sáng, chuẩn bị đi luyện đao.”
“Còn sớm lắm.” Hàm Sênh trở mình, ôm lấy thắt lưng của Trạm Trinh, mềm giọng nói: “Mới canh ba, có phải ngươi lại gặp ác mộng không?”
“Không phải.”
“Đồ nhát gan…” Hàm Sênh không khỏi bật cười, cọ đầu vào hông hắn. Trạm Trinh đành phải tựa vào đầu giường, vuốt đầu đối phương: “Ai bảo.”
“Ngươi cả ngày bám theo Thích Tư Nhạc, có phải hôm nay đã nhìn thấy cái không nên nhìn không?
“Không.”
“Lại còn nói dối.”
“Không thật mà, ta không thấy gì cả, nghe nàng kêu la đã hoảng hồn rồi.”
“Ngươi đừng có tưởng tượng nữa, uống một chén trà là xong cả rồi. Sinh con cũng giống ăn cơm thôi, ngươi không cần suy nghĩ, ta sẽ thuận buồm xuôi gió thôi mà.”
“Ngươi thật sự không lo lắng chút nào à?” Trạm Trinh cảm thấy đau đầu, vuốt tóc Hàm Sênh, nói: “Trường hợp như ngươi rất ít, lại còn liên quan đến thể chất nữa. Ngươi vốn yếu ớt, có thể thuận lợi sinh con đã là vạn hạnh, làm sao mong chờ việc đó đơn giản như ăn cơm.”
“Ngươi cố ý tạo áp lực cho ta đúng không?”
Trạm Trinh vội bịt miệng mình, “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.” (*)
(*) Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Hàm Sênh cười nhẹ: “Ngươi ba tuổi đúng không? Còn đồng ngôn vô kỵ, không biết xấu hổ.”
Trạm Trinh thở dài, trượt xuống, ôm người kia vào trong ngực.
Vì Thái tử phi sắp đến ngày sinh nên trong phủ luôn bận rộn, nước ấm khăn mặt lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Bà mụ thường xuyên lượn qua, khiến Trạm Trinh nhìn mà phát bực, hạ lệnh các nàng không được tùy tiện đến gần Hàm Sênh.
Hắn cảm thấy mình lo thành như vậy, đương sự Hàm Sênh chắc chắn còn suốt ruột hơn, chẳng qua đối phương không muốn mình bận tâm nên không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Do đó, Trạm Trinh cũng không dám biểu hiện cảm xúc quá rõ ràng, tránh ảnh hưởng đến người ta.
Nhưng trên thực tế, chẳng biết có phải lo lắng của Hàm Sênh đã bị Trạm Trinh trộm hết rồi không, hắn thật sự không sợ hãi hay bất an một chút nào.
Mỗi ngày Thích Tư Nhạc tới chẩn mạch đều thấy ngạc nhiên: “Gần đây Trạm Trinh cứ như ngồi trên đống lửa, sao người vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì?”
Hàm Sênh ngửi trà hoa quả mới pha, mỉm cười, đáp: “Ta tin các ngươi, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
“Có lẽ một, hai ngày nữa là sinh, ngươi phải chú ý một chút.”
Thích Tư Nhạc dặn dò một bận, để lại cho Hàm Sênh một ít bánh bổ. Hàm Sênh ngoan ngoãn gật đầu, ăn bánh uống trà, ngồi xích đu, lát sau thì ngủ.
Mấy ngày nay Trạm Trinh không thể ngủ ngon, chốc chốc lại bấm ngón tay tính ngày, tự hỏi sao còn chưa sinh.
Tối hôm đó, hai người nằm trên một cái giường. Hàm Sênh vô cùng tỉnh táo, mắt mở tròn vo, cứ chăm chăm nhìn lên đỉnh giường.
Trạm Trinh mất ngủ đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Hắn nằm ngửa trên giường, đặt hai tay lên bụng, bỗng nhiên quay sang nhìn Hàm Sênh, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta không ngủ được.”
“Ngươi đừng có áp lực.”
“Ta không áp lực.” Hàm Sênh cắt lời hắn, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Ta cảm thấy trong bụng có cái gì đó đang động đậy, chính là có thể cảm giác được nó cử động, nhưng lại không đau.”
Trạm Trinh ngồi dậy: “Cô gia sai người đi gọi Thích Tư Nhạc.”
“Gọi hắn làm gì?”
“Chẳng phải ngươi không thoải mái đó sao?”
“Không phải.” Hàm Sênh giải thích: “Ta cảm thấy hôm nay hơi lạ, ngươi nằm xuống, nằm xuống đi, đừng quấy ta, ta muốn yên tĩnh một lúc.”
Trạm Trinh không dám làm trái, nằm xuống, cau mày nhìn Hàm Sênh. Người kia cũng để hai tay lên bụng. Nhưng nằm được một lúc, hắn chợt nghiêng người, buông thõng ngón tay xuống mặt giường, gõ nhẹ từng nhịp rất chậm chạp, cảm giác như đang rất thong dong.
Trạm Trinh:…
Hắn thật không hiểu nổi, sao Hàm Sênh có thể giả vờ bình tĩnh như vậy được, lại còn giả vờ như thật thế.
Hàm Sênh nằm trong chốc lát, lại ngồi dậy, thái độ vẫn thong dong như cũ, ít nhất là trông có vẻ thong dong như cũ.
Trạm Trinh căng thẳng hơn nhiều: “Không gọi Thích Tư Nhạc thật à?”
Hàm Sênh xuống giường. Trạm Trinh lập tức đi theo, cẩn thận đứng ngay sau hắn: “Cứ gọi hắn nhé, được không?”
“Ta đã đau đâu.” Hàm Sênh đi quanh cái bàn. Trạm Trinh nhẹ bước theo sau.
“Đừng gọi vội, ta đi vài bước, trấn an nó một chút.”
Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh bằng ánh mắt đầy giằng xé: “Bảo bối, ngươi cảm thấy thái độ hiện giờ của ngươi có đúng không?”
“Đúng, ta ổn lắm.” Hàm Sênh lườm Trạm Trinh, lại bỗng chống tay lên mặt bàn, dừng bước.
Gian phòng chìm vào yên tĩnh.
Trạm Trinh như ngừng thở, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Hàm Sênh nhíu mày, vươn tay ấn bụng mình: “Hình như, không ổn lắm.”
“Ta đã bảo hôm nay ngươi không bình thường mà!” Trạm Trinh lập tức trở nên nóng nảy: “Như Ý, mau đi mời Thích Tư Nhạc!! Mau!!”
Ở cách vách, Như Ý lập tức đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài. Nguyệt Hoa cũng vội vàng đi tới. Nhưng còn chưa đến trước cửa phòng, nàng đã nghe thấy giọng Hàm Sênh: “Ngươi cuống cái gì? Đừng có vội!”
Trạm Trinh nói: “Ta cuống cái gì? Có phải bụng ngươi đang chuyển động không? Nó lại cử động? Nó đang tụt xuống kia kìa!”
“Đúng, tụt xuống kìa…” Giọng Hàm Sênh bắt đầu lạc đi: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ hình như… rơi xuống rồi!!!”
“Ở đâu? Ở đâu?!”
“Váy, dưới váy, ngươi nằm sấp xuống làm gì, vén váy lênnnn!!!”
“Ngươi kẹp vào!”
“Ta kẹp cái đầu ngươi ấy! Nó xuống rồi! Ngươi đỡ cho ta!”
“Thích thần y!!” Như Ý vội vàng chạy tới, người chưa đến tiếng đã vang rồi. Thích Tư Nhạc nhảy dựng lên, cầm hòm đồ đã chuẩn bị sẵn ra ngoài: “Nước ấm, kéo, vải sạch… Nha hoàn, vú nuôi gọi hết đi!”
Đèn trong phủ Thái tử liên tục sáng lên. Khi chạy tới cửa phòng ngủ chính, mọi người liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.
Thích Tư Nhạc xách hòm, bà mụ cầm kéo, nha hoàn ôm xiêm y, gia đinh bưng nước ấm… Tất cả đều ngơ ngác.
Thích Tư Nhạc đẩy cửa vào trước.
Trong phòng, Hàm Sênh vã đầy mồ hôi, dựa vào cột giường, chân váy dính đầy máu đỏ. Trạm Trinh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm một đứa bé đang khóc hăng say, cả người cứng ngắc, vẻ mặt ngẩn ngơ, dường như vừa phải trải qua một trận hãi hùng.
Thích Tư Nhạc:…
Đúng là cảm xúc ngổn ngang, không diễn tả nổi.