Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 688 tại dualeotruyen.
Editor: May
“Tư Tư…” Ngón tay của hắn đều đang run rẩy, thử muốn đi ôm lấy cô, cô lại co rúc thành một đoàn, thét lên ôm đầu núp ở một đầu khác của giường, cái ống truyền dịch bị cô kéo căng, giá sắt treo ngược bình lập tức ngã xuống. Hắn nhanh tay nhanh mắt đưa tay chặn lại, cái giá sắt bị lệch, đập vào trên vai của hắn, đau đớn khiến hắn lập tức cắn khớp hàm, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại. Hắn cố gắng chống đỡ cất kỹ giá sắt đi, lại cố gắng cầm kim đang ghim trên tay Tương Tư, ấn bông y tế biến thành đỏ sẫm xuống, rút kim tiêm ra. Cô đau nên hơi run rẩy, vừa xoay mặt thấy là hắn, lại bắt đầu không khống chế được thét chói tai, lui thân thể, toàn thân đều đang run rẩy.
Mắt Hà Dĩ Kiệt đỏ ngầu, một phen ôm cô vào trong lòng, thân thể của cô nóng hổi dọa người. Hắn ôm cô, cô liền bắt đầu khóc, nước mắt chảy liền không ngừng được, cô cũng không giãy giụa, cũng không động, cũng không thét chói tai giống như vừa rồi nữa, cô chỉ núp ở trong ngực hắn, nhỏ giọng lặp lại cầu khẩn một lần rồi một lần, lặp lại lời nói cô không có lấy đứa nhỏ đến uy hiếp hắn, cầu khẩn hắn, muốn hắn buông tha đứa bé kia, nói cô đau dữ dội, cô đau không chịu nổi…
Khớp hàm Hà Dĩ Kiệt đều run lên, đáy mắt hắn đau nhói một trận, nước mắt không kiềm chế được liền chảy ra ngoài, hắn ôm chặt Tương Tư vào trong ngực, lòng bàn tay dán ở phía sau lưng cô vuốt ve trấn an một lần lại một lần. Hắn run rẩy nhẹ nhàng mở miệng ở bên tai cô: “Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, không có việc gì, anh đều biết, em không có lấy đứa nhỏ uy hiếp anh, Tư Tư là cô gái tốt nhất, Tư Tư sẽ không làm loại chuyện này. Đứa nhỏ rất ngoan, chúng ta không thương tổn nó, Tư Tư yên tâm, Tư Tư đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì đâu… Ngoan, em ngoan ngoãn, có được không?”
Thần trí cô giống như mơ hồ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhọn từ trong ngực hắn lên, khuôn mặt gầy gò, làm cho đôi mắt của cô càng lộ vẻ lớn hơn, mà bên trong lại trống rỗng giống như mất đi tiêu cự, cô liền sững sờ cứ nhìn hắn như vậy, trong ánh mắt lộ ra mấy phần mê man, làm cho hắn đau lòng nói không ra lời, chỉ có thể càng ôm lấy cô chặt hơn: “Tư Tư, quên những chuyện kia đi được không… đừng nhớ nữa…”
“Thực sự… Tin em? Thực sự… Buông tha con của em?” Tương Tư ngơ ngẩn hỏi một câu, giọng nói giống như nỉ non, mơ hồ không rõ. Hà Dĩ Kiệt dùng sức gật đầu, “Đúng, anh tin em, anh cũng sẽ không làm thương tổn con của chúng ta. Tư Tư yên tâm, đừng sợ…”
Cô bỗng nhiên như là bị rút đi khí lực toàn thân, ôm thân thể nóng hổi như lửa vào trong ngực, toàn thân hắn đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, trong phòng khô nóng, ở thêm một giây cũng sẽ khó chịu, nhưng hắn vẫn ôm cô không động đậy. Những thống khổ cô đã chịu đựng, còn vượt xa hơn ngàn vạn lần những chịu đựng lúc này của hắn. Hà Dĩ Kiệt ơi Hà Dĩ Kiệt, ở trước mặt Tương Tư, mày vĩnh viễn không có tư cách nói ủy khuất, vĩnh viễn không có tư cách oán giận, vĩnh viễn không có tư cách cầu xin được sự thông cảm và đau lòng của người khác.
“Tư Tư ngoan, đừng khóc được không…” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn đỉnh tóc của cô, “Anh dẫn em đi xem bác sĩ, được không?”
Tương Tư nói không ra lời, cô sốt đến toàn thân đều đang đau nhức, trên người lại là một trận nóng một trận lạnh, không ngừng rùng mình ở trong ngực hắn, Hà Dĩ Kiệt đau lòng bế cô lên, lại chợt nghe cô giống như trầm thấp nỉ non một câu: “Nhất Nặc…”
Hắn ngẩn người, bước chân hơi dừng lại, trong mắt tràn ngập hơi nước lấp lánh: “Tư Tư, là anh không tốt, là anh không tuân thủ hứa hẹn, là anh ruồng bỏ lời thề của chúng ta, em trừng phạt anh đi…”
Trừng phạt kiếp này của anh phải một mình lẻ loi ngồi ở vị trí đó, trừng phạt kiếp này anh vĩnh viễn không thể có được em, có được một gia đình, trừng phạt kiếp này anh sẽ không cầm được tay em, chỉ có thể nhìn em rời đi…
Lúc đi ra ngoài, Trường Sinh đứng ở một bên xa xa, không có tiến lên, thẳng đến khi hắn ôm Tương Tư sắp biến mất ở trong tầm mắt của cậu ta, cậu ta mới bỗng nhiên cao giọng nói một câu: “Tôi giao chị ấy cho anh, anh che chở chị ấy thật tốt cho tôi!”
Bước chân Hà Dĩ Kiệt ngừng một chút, hắn không quay đầu lại, tiếp tục mở bước chân đi về phía trước.
Cả người Trường Sinh đều giống như suy sụp xuống, cậu ta xoay người đối mặt với tường, phía trên kia có dấu vết bẩn không rõ lai lịch, cậu ta hít sâu mấy lần, buộc chính mình bình tĩnh lại. Tư Tư, chị yên tâm, em và thím Phúc sẽ chăm sóc Nặc Nặc thật tốt, chúng tôi sẽ chờ chị khỏe mạnh trở về.
**********************************
Thư ký Triệu đã sớm đi bệnh viện của Thẩm Bắc Thành an bài một phen, sau khi Hà Dĩ Kiệt lái xe vào bệnh viện, trực tiếp đi đến một ngôi nhà bí mật, bác sĩ đã sớm chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, hắn ôm Tương Tư xuống xe, trực tiếp đưa cô đi phòng bệnh. Trong khoảng thời gian này, cô sốt cao nhiều lần, biện pháp uống thuốc tiêm thuốc đều đã dùng, liền sinh ra kháng thể với các loại thuốc hạ sốt kia. Sau khi bác sĩ làm kiểm tra dị ứng, liền cho cô dùng thuốc hạ sốt mới nhất vừa nghiên cứu ra, chích một mũi kim, khoảng nửa tiếng sau, nhiệt độ của cô dần dần được khống chế, người cũng an ổn rất nhiều. Hà Dĩ Kiệt nhìn hô hấp của cô đã đều đặn lại, ửng hồng trên mặt giống như cũng rút đi một chút, lúc này mới thở dài một hơi yên lòng…
Nước muối sinh lý treo lên như cũ, y tá ở một bên vẫn luôn chú ý biến hóa nhiệt độ cơ thể của cô, Hà Dĩ Kiệt liền cùng đi ra ngoài với bác sĩ.
“Thể chất của vị tiểu thư này rất kém, mặc dù hiện tại hạ sốt, nhưng cô ấy vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng, tốt nhất là có nhân viên chuyên môn đặc biệt chăm sóc chiếu cố cô ấy, điều trị thân thể cô ấy thật tốt, bằng không, chỉ sợ sẽ khó trừ đi gốc rễ bệnh này…”
“Cô ấy, có phải thân thể cô ấy rất suy yếu không?” Hà Dĩ Kiệt lập tức nghĩ đến buổi tối lúc trước khi biết cô mang thai kia, người thuộc hạ thăm dò tin tức từ nhà họ Lâm nói, sau khi cha chết, hắn và mẹ chuyển ra khỏi khu nhà cao cấp, lúc ở khu nhà thuê, đều là nghe thấy người ta ngầm an bài quẩy nhiễu mẹ hắn cả ngày! Lúc trước hắn bị phẫn nộ xông choáng váng đầu, nên mới mất đi khống chế, làm ra chuyện hung ác như vậy với cô…
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thân thể cô không tốt, chính là bắt đầu từ khi đó.