Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 79

3:31 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 79 tại dua leo tr

~~~~ Chương 79 ~~~~

Edit: Blanche

Tiểu, tiểu, tiểu thúc –

Khoảnh khắc nhìn thấy Thôi Định Sâm, đại não Thôi Thanh Phong trống rỗng, tiện đà “ầm” một tiếng, suy nghĩ hỗn loạn rồi nổ tung, một tháng nay, hắn đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần là đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, tiểu thúc đối xử với Hứa Chiêu không có ý gì hết, chỉ là, hiện tại chính mắt nhìn thấy tiểu thúc, nhìn ánh mắt tiểu thúc chứa đầy tình ý nhìn Hứa Chiêu, đây là thật sự.

Là sự thật!

Thôi Thanh Phong cả người kinh ngạc, dại ra.

Hứa Chiêu không phát hiện, cười nhìn qua: “Thanh Phong.”

Thôi Thanh Phong ngơ ngác nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu vẫn cười như trước: “Thanh Phong, sao cả cậu cũng tới nữa rồi?”

Sắc mặt Thôi Thanh Phong không được tự nhiên: “Đến, đến – ”

Mình tới để làm gì, hắn không thể nào nói nổi.

Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Thôi Thanh Phong càng khó nhìn, ánh mắt từ trên người Hứa Chiêu chậm rãi đi xuống, rơi vào mặt đất bằng phẳng, im lặng không lên tiếng, trong lòng như có dòng nước lạnh chảy xuống, lan tới toàn thân, đại não hỗn loạn giờ đang xoay tròn quanh một suy nghĩ – tiểu thúc thích Hứa Chiêu, tiểu thúc cũng thích Hứa Chiêu.

Lúc này Hứa Chiêu càng thêm nghi hoặc, nhịn không được nhìn về phía Thôi Định Sâm bên cạnh.

Thôi Định Sâm mở miệng nói: “Cậu ấy tới tìm tôi.”

Hứa Chiêu hỏi: “Tìm thúc? Có việc gì ạ?”

Sắc mặt Thôi Định Sâm hơi lạnh, âm thanh so với dĩ vãng thấp hơn một chút, nói: “Phải, tôi đi trước.”

“Bây giờ luôn ạ?” Hứa Chiêu hỏi.

“Dạ, hẹn gặp lại hai người sau.”

Thôi Định Sâm nói xong liền bước tới cạnh Thôi Thanh Phong, kéo cánh tay Thôi Thanh Phong đi, không nói lời nào mà rời khỏi phòng bếp, ra sân, ra khỏi thôn Nam Loan, đi vào con đường đất bị tuyết trắng bao trùm mới dừng chân.

“Đi, về nhà.” Thôi Định Sâm nói.

Thôi Thanh Phong không lên tiếng trả lời, yên lặng nhìn lưng Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm nhìn về phía trước, hơi hơi nhíu mày, như là đang suy nghĩ tới gì đó, nhưng một giây sau, như là đã thông suốt điều gì, mày chậm rãi giãn ra.

Thôi Thanh Phong đi theo phía sau, nhìn dấu chân Thôi Định Sâm, vẫn luôn đi, đi ước chừng hai mươi phút, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, gọi một tiếng: “Tiểu thúc.”

Thôi Định Sâm dừng bước nhìn Thôi Thanh Phong.

Thôi Thanh Phong nhìn Thôi Định Sâm hỏi: “Có phải thúc – ”

“Đúng vậy.” Thôi Định Sâm chắc như đinh đóng cột mà trả lời.

Trong lòng Thôi Thanh Phong giật mình.

Thôi Định Sâm nhìn Thôi Thanh Phong bằng ánh mắt khó hiểu.

Thôi Thanh Phong nhìn thẳng Thôi Định Sâm hỏi: “Trầm Giai Dương đâu?”

Thôi Định Sâm đáp: “Cậu ta đã là quá khứ rồi.”

“Không có trở ngại gì sao?”

“Không có trở ngại.”

“Hứa Chiêu bên kia không để ý sao?”

Thôi Định Sâm cân nhắc một chút: “Không để ý.”

Thôi Thanh Phong cất cao thanh âm: “Tam oa tử là con của Hứa Chiêu với nam nhân khác.”

Thôi Định Sâm im lặng.

Thôi Thanh Phong tiếp tục hỏi: “Thúc thích trẻ con à? Thúc có thích tam oa tử không? Thúc nghĩ xem liệu thằng bé có chịu chấp nhận thúc không?”

Thôi Định Sâm đáp: “Hiện tại thúc đang thử thích nó.”

“Thử?” Ánh mắt Thôi Thanh Phong đột nhiên đỏ lên, nói: “Tiểu thúc, Hứa Chiêu là bạn học của cháu, cậu ấy không giống bọn Trầm Giai Dương, thúc không thích trẻ con, không thích tam oa tử, cháu thích, thúc óc thể không cần xen vào được không, cháu thích Hứa Chiêu, cháu cũng thích Hứa Chiêu mà!”

Giọng Thôi Thanh Phong nói to, làm ụ tuyết trên cây rơi xuống. Hắn thì hốc mắt đỏ bừng nhìn Thôi Định Sâm, giống như một đứa trẻ đòi kẹo, mặt Thôi Định Sâm không đổi sắc nhìn Thôi Thanh Phong, tận đến khi Thôi Thanh Phong khổ sở mà ngồi xuống khóc, Thôi Định Sâm lúc này mới ngồi xuống theo, nói: “Cháu có thể thích Hứa Chiêu, có thể dùng phương thúc cháu muốn, theo đuổi.”

Thôi Thanh Phong ngẩn ra, nâng mắt nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm tiếp tục nó: “Thúc thích cậu ấy, nhưng không cản trở cháu thích cậu ấy, mấu chốt vấn đề là cậu ấy thích ai.”

Thôi Thanh Phong thẳng tắp nhìn Thôi Định Sâm.

Ngữ khí Thôi Định Sâm bình thản mà nói: “Khi còn bé thúc đã nói với cháu rồi, muốn cái gì, thì phải tự mình đi giành lấy, thành công thì tốt, thất bại cũng không oán trách trời đất, càng không được tiêu cực chán đời. Thúc biết trong lòng cháu tủi thân, giãy dụa, thậm chí giận thúc, oán thúc, không sao, cháu có thể suy nghĩ như thế.

Nhưng không được lấy sự tổn thương của mình để khiến người khác phải nhường nhịn rút lui, cháu cũng biết là thúc sẽ không làm thế. Cháu đã lớn rồi, biết tiến biết lùi, cháu có thể tự mình làm, kết quả tự chịu trách nhiệm, cuối cùng, thúc là tiểu thúc của cháu, mãi mãi là thế, chỉ cần cháu thực sự cần giúp đỡ, thúc luôn ở đây.”

Nói xong, Thôi Định Sâm đứng lên, từ trên cao nhìn Thôi Thanh Phong, xoay người đi về phía thị trấn, mặt tuyết bị giẫm lên vang tiếng bép bép nhỏ nhỏ. Tiếng động càng ngày càng xa, Thôi Thanh Phong lúc này mới từ từ ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng Thôi Định Sâm mà òa khóc, khóc vô cùng thương tâm, cuộc đời lần đầu tiên đau lòng tới vậy, nhịn không được thì thầm tên Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu,

Hứa Chiêu.

Thời gian này Hứa Chiêu đã rửa xong bát đũa, một mình đi ra từ phòng bếp, không nhìn thấy Hứa Phàm, cha Hứa, mẹ Hứa đâu, hỏi mẹ Đại Trang mới biết mấy người này đã tới nhà người ta chơi mạt chược rồi.

Dù sao cũng là năm mới, mọi người cứ vui đùa thoải mái.

Hứa Chiêu không đi tìm Hứa Phàm bọn họ, ngược lại về phòng ngủ trưa, ngủ dậy thấy Hứa Phàm đi theo mẹ Hứa về rồi, nhưng là khóc lóc trở về, hỏi ra mới biết là Hứa Phàm đánh nhau với người ta, dánh thắng, nhưng mà giày bị bẩn, dính nước, cho nên mới khóc.

“Tiền đồ đâu hết!” Hứa Chiêu lấy khăn lau mặt cho Hứa Phàm.

Hứa Phàm không khóc nữa, nói: “Bôi thơm thơm.”

“Không bôi.”

“Bôi.”

“Không bôi.”

“Con tự bôi.”

Hứa Phàm từ mình chạy vào phòng, tay bám vào bàn, chân kiễng lên với với lấy hộp kem dưỡng ẩm, đụng tới rồi liền cười hi hi, sau đó học theo Hứa Chiêu lấy một ít lên tay, sau đó chạy ra trước gương, vừa soi vừa bôi.

Sau đó bé vui vẻ mà nói: “Ôi nha, mình thơm quá đi.”

Hứa Chiêu: “…”

Thực sự là sinh ra đã đỏm dáng, Hứa Chiêu nói một câu “ba vào phòng bếp làm sủi cảo với bà”, rồi đi thẳng vào bếp. Trong phòng bếp, mẹ Hứa đang trộn thị heo với rau cần làm nhân, thấy Hứa Chiêu đến giúp, trong lòng thích lắm, ngoài miệng máy hát cũng mở, nói là hết nhà phía đông thế nào, rồi hộ phía tây thế kia, một hồi lại nói chuyện thôn lắp đường điện.

Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Trong thôn muốn lắp điện ạ?”

Mẹ Hứa đáp: “Muốn lắp lâu rồi, con xem bọn thôn Nam Dương, phần lớn đều lắp điện hết rồi, thôn chúng ta nghèo nên không tới phiên chúng ta. Thôn trưởng vừa mới nó, năm sau cấp trên sẽ kéo điện tới, lúc đó thì sẽ nộp tiền để lắp.”

“Phải nộp bao nhiêu ạ?”

“Vẫn chưa biết, đúng rồi, nói đến thôn Nam Dương…” Mẹ Hứa nhìn Hứa Chiêu nói: “Vừa rồi ba Đại Trang mới nói.”

“Nói gì ạ?” Hứa Chiêu hỏi.

Mẹ Hứa vui vẻ mà nói: “Thằng nhóc thôn Nam Dương kia mùng tám đi làm, cho nên mùng sáu muốn gặp các con, con thấy thế nào?”

Hứa Chiêu nghĩ một chút, tỏi trong nhà kính phải mùng mười mới bán được, mùng tám chắc vẫn chưa bận, hơn nữa có người không chê cậu có Hứa Phàm, như vậy cứ thử xem sao, vì thế gật đầu nói: “Dạ.”

Mẹ Hứa vui vô cùng, nói: “Được, tốt lắm, lát mẹ đi nói với bà Đại Trang nói một chút, bà Đại Trang nói người kia cũng đẹp trai lắm.”

“Dạ, chỉ cần người đó đối tốt với Hứa Phàm là được.”

“Không thể nói như vậy, con nhìn vừa mắt là được.”

“Con đó ạ.” Hứa Chiêu nghĩ, cậu thực ra không có gì đặc sắc, hoàn cảnh sinh sống bình thường, yêu cầu của cậu với mọi thứ đều rất thấp, cái gì cũng được, đối với tình cảm cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy hài lòng, đối với Hứa Phàm, với cậu tốt, kỳ thật cũng được, tình cảm thì lâu ngày cũng sinh ra được, nhưng nếu mẹ Hứa đã nói vậy, cậu gật đầu: “Dạ.”

“Vậy nhé, lát nữa mẹ nói, mẹ cán bột làm vỏ, con gói đi.”

“Dạ.” Hứa Chiêu gật đầu.

Mẹ con hai người gói hơn một trăm cái sủi cảo, phủ lên ít bột mì, đặt lên khăn xô rồi để vào tuyết cho đông lại, để tới đêm ba mươi ăn. Thôn Nam Loan có phong tục là đêm ba mươi ăn sủi cảo, buổi sáng đầu tiên của năm mới cũng ăn sủi cảo, ngụ ý tròn đầy, năm mới cát tường đoàn viên.

Nhưng, Hứa Phàm rất tham, nên đêm đó nấu sủi cảo, cà nhà vây quanh thớt ăn luôn, đang ăn thì trong thôn có người đưa tới ngô rang, đậu rang cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm. Hứa Chiêu, mẹ Hứa nhanh chóng nhiệt tình nghênh đón, hàn huyên vài câu mới biết được người này muốn làm công cho Hứa Chiêu.

Người đó nói là biết ba Đại Trang có tiền công, cũng biết ba nam nhân lần trước giúp Hứa Chiêu cũng có tiền công, cho nên muốn tới xin.

Mẹ Hứa nghe xong lộ vẻ mặt khó xử.

Hứa Chiêu do dự trong chốc lát rồi đáp ứng, người nọ vô cùng vui vẻ mà về rồi.

Mẹ Hứa hỏi Hứa Chiêu: “Thuê người làm thì mất bao tiền hả con?”

Hứa Chiêu cười nói: “Mẹ, không có gì, không có gì đâu, con có chừng mực mà.”

“Chừng mực gì?”

“Tiêu tiền có chứng mực.”

“Thuê người tốn nhiều tiền lắm.”

“Con biết mà, năm mới không nói chuyện này, ăn sủi cảo, năm sau lại nói.”

Mẹ Hứa lúc này mới không nói nữa.

Hứa Chiêu về lại chỗ ngồi, cầm lấy đôi đũa, đang định tiếp tục ăn sủi cao thì nhìn thấy Hứa Phàm dùng tay cầm một cái sủi cảo, chấm với nước chấm, sau đó bỏ vào miệng, cái miệng bóng nhẫy, ăn ngon lành.

Chỉ là tại sao lại dùng tay.

“Hứa Phàm!” Hứa Chiêu hô một tiếng.

Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu, lại ăn một cái sủi cảo nữa, nhai hai cái rồi nuốt xuống, mới nói: “Chiếc đũa, thìa, nó rớt, con, con đói bụng, con dùng tay ăn, ưm, sủi cảo ăn ngon quá đi.”

“Đũa thìa rớt rồi con không nhặt lên được à?”

“Bẩn.”

“Nhờ ông rửa giúp con.”

Hứa Phàm lập tức đáp: “Ông không rửa.”

“Ba thấy con là không muốn dùng đũa thì có.” Hứa Chiêu xoay người nhặt đôi đũa lên đi rửa, nghe được Hứa Phàm ở sau lưng cằn nhằn không ngừng, nói gì mà dùng đũa thì mệt mỏi quá, ăn không đủ nó, còn nói sủi cảo không ngoan, cứ chạy, dùng tay mới bắt được. Không quản Hứa Phàm nói thế nào, Hứa Chiêu vẫn bắt Hứa Phàm dùng thìa.

Ăn no xong, trời lại đổ tuyết, vẫn luôn như vậy tới sáng hôm sau. Rốt cục cả ngày ba mươi, mỗi bữa cơm đều chìm trong tiếng pháo nổ, nhất là đêm ba mươi, tuy trời rét nhưng trong thôn vẫn ngập tràn vui vẻ, người nhà Đại Trang vô cùng hạnh phúc tới nhà Hứa Chiêu, nghe radio đón giao thừa, làm Hứa Phàm, Đại Trang vui muốn xỉu.

Hứa Chiêu đột nhiên nhớ tới người nhà họ Thôi, vì thế vào phòng, bấm số điện thoại Thôi gia.

Editor”s note: Chương trước mình có nhầm lẫn chút về hoành thánh và sủi cảo ạ. Đúng phải là sủi cảo, món ăn không thể thiếu trong năm mới theo tập tục người Trung Quốc, nhưng mình edit nhầm thành hoành thánh. Xin lỗi mọi người vì sự sai sót này:( Đã sửa.