Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50 tại dưa leo tr.
Hai người chưa kịp về siêu thị, bình đã thấy đáy.
“Chị nè, lần sau mang đồ tới nhà sếp nhớ gọi em đấy.” Anh trai nhỏ liế.m miệng chai, “Vợ sếp lợi hại ghê nhỉ, còn biết làm đồ ngọt?”
“Không thì sao sếp lại mê như điếu đổ, đương nhiên là lợi hại rồi.” Chị gái Beta lắc lắc bình li.ếm từng giọt cuối cùng, hận không thể chạy tới nhà sếp xin thêm bình nữa.
Nhớ lần đầu vợ sếp tới mua kéo, chị còn nghĩ cậu ấy sẽ gây bất lợi gì cho sếp. Giờ nghĩ lại, đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Đúng là một thiên thần bé nhỏ!
Thiên thần bé nhỏ và chồng yêu chia nhau một bình chè trân châu, làm thêm ba món mặn một món canh ăn no căng bụng, sau đấy đi đốt nhang cho hội Kỷ Phong Vũ. Quân đoàn vong linh có người phụ trách phía bên kia.
Ban đầu các quân nhân vong linh không ai biết cách giao tiếp với người dương, sau khi được Nhạc Dao hướng dẫn thì bọn họ có thể biểu đạt mong muốn của mình với người dương rồi.
Hiện giờ đốt đồ vật cũng chẳng đến tay Nhạc Dao. Trừ khi là tình huống đặc biệt, Yến Kiệt và Trần Ứng Vi có thể đốt cho họ.
“Máy in 3d trong nhà em thích làm gì thì làm cái ấy, đồ vật của nhóm người Thân Vi Lâm tôi sẽ mua máy in 3d khác cung ứng, như vậy em cũng có thêm thời gian mày mò làm đồ ngọt rồi.” Tục Nghiêu nói, “Còn có chuyện vui này nữa, họ Giang đang lân la hỏi khắp nơi tìm bằng được nguồn gốc của mõ gỗ, Nhạc Phỉ Sơn chắc lại mặt xệ xuống tìm chú Quan. Tôi đáp ứng chú Quan làm hai cái hàng giả đối phó.”
“Ha, chắc bọn họ cũng sẽ mang bán thôi.” Nhạc Dao đáp, “Vậy thì gần đây tiện tay tạo công ăn việc làm cho hội Kỷ Phong Vũ đi, cũng tới thời điểm phát triến sự nghiệp của em rồi?”
“Sự nghiệp của em?”
“À. Hiện tại em đã có ba bạn nhỏ nên không thể siêu độ vong linh, việc siêu độ dẹp qua một bên đi.”
“Ừm, xong sao nữa?”
“Sau đấy em định bán mấy món đáng tiền.” Nhạc Dao nói, “Anh biết lòng đất có bao nhiêu mộ không? Trước em nghèo mà, nhờ bọn họ dò la giúp em tìm, giờ kêu Kỷ Phong Vũ đi tìm thêm một ít nữa. Nếu có vong linh muốn tới trao đổi đồ vật, em nghĩ là có thể. E còn có thể mở văn phòng thám tử này nọ nữa nè. Đương nhiên phải xem vong linh Hua tinh có thể tự do hành động ở bên ngoài không đã. Hiện tại đã xác định nếu tìm một “vật chứa” thì có thể dẫn họ đi, em chưa có biện pháp để họ dừng chân tại tinh cầu kia, đấy mới là mấu chốt.”
“Được rồi. Chỉ là việc không gây nguy hiểm, không làm em mệt mỏi, mấy cái khác cần gì chồng của em sẽ hỗ trợ, chỉ cần nói thôi.”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên. Chồng của em đã lừa em bao giờ chưa?”
“Vậy chồng yêu đi hâm nóng một cốc sữa bò cho em đi, hình như em hơi đói.”
Tục Nghiêu: “…”
Tục Nghiêu nhìn một cái, cơm nước xong xuôi đã qua nửa tiếng chưa?
Nhưng cái này không thể hỏi, vợ con đói bụng thì cần được đút no.
Tục Nghiêu bưng sữa nóng tới, Nhạc Dao tu ừng ực, uống xong cả người thư thái cầm quang não vặn cổ một chút. Cậu đang suy nghĩ tới việc nói cho Kỷ Phong Vũ biết chuyện cung cấp siêu thị vong linh, thêm quán rượu vong linh, mở mang tầm mắt ra bên ngoài phòng ở là cái gì.
Dưới lòng đất vật đáng tiền còn nhiều, dương gian chẳng lẽ không ai xài được. Hiện tại dương gian có người, đào bới tìm kiếm không phải chuyện khó khăn. Hơn nữa giờ cậu không cần đề phòng Tục Nghiêu, muốn bán gì có Tục Nghiêu giúp, rất tiện lợi.
Nhạc Dao suy nghĩ một lúc thì tâm lý thoải mái, chăm chú nhìn Tục Nghiêu một lúc, sau đấy “moah moah” hôn bẹp một cái lên miệng người ta.
Tục Nghiêu ôm người vào lòng, thở dài.
Nghẹn đến mức không nổi nữa rồi.
Nhạc Dao cũng khó chịu, ngoại trừ nhịn thì chẳng còn cách nào khác. Hai người nói xong thì tìm chỗ nào đấy thu hút sự chú ý.
Hai ngày sau, Tục Nghiêu đưa bốn mõ gỗ nhỏ gửi cho Quan Tuyết Phong, hai cái thật và hai cái giả. Hàng thật đương nhiên gửi cho vợ chồng Quan Tuyết Phong, hàng lởm một cái bị Giang Hân Đóa giật về cho cha mụ, một cái đưa cho Nhạc Thiên Ngọc.
Vốn linh ngư thứ hai mụ định giữ cho mình, mụ muốn sinh Alpha cho Nhạc Phỉ Sơn nhưng dù sao cũng không thể thực hiện, hiện tại rất muốn nhìn linh ngư có thật sự linh nghiệm không. Nhạc Thiên Ngọc gần đây làm quen với tướng quân Aldrich. Aldrich và Tục Nghiêu là bạn học, cả hai đều là những gã Alpha kiệt xuất. Tuy người ta lên cấp chậm hơn Tục Nghiêu hai năm, thế nhưng gia cảnh phía sau cực kì hùng hậu.
Tục Nghiêu lợi hại đến đâu thì cha cũng mất rồi, trong nhà chẳng còn một ai. Aldrich thì không, cha của Aldrich là Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ 17, ông ngoại là Nguyên soái thứ nhất trong Tứ đại Nguyên soái Tarot. Bối cảnh này bỏ xa Tục Nghiêu vài con phố. Nếu có thể trèo vào cửa lớn, nằm mơ cũng có thể mỉm cười.
Đến lúc ấy Tục Diêm vương đã là cái thá gì, toàn bộ gia sản của gã cũng không đủ cho nhà này liếc mắt một cái!
Cá nhỏ hàng lởm không khắc tên, Giang Hân Đóa cũng không biết mục đích sử dụng là gì. Mụ giao cá nhỏ cho Nhạc Thiên Ngọc, bên môi nở nụ cười đắc ý như thể Aldrich đã là con rể mình vậy.
Qua mấy ngày hôm nay, Nhạc Dao lúc nào cũng thấy bóng dáng người nhà họ Giang trên truyền thông, chẳng phải lão già họ Giang xuất hiện tại tiệc rượu nào mà là Nhạc Thiên Ngọc giành được học bổng gì, không thì cũng là Giang Hân Đóa dẫn Nhạc Thiên Ngọc đến nhà Davis.
Trò hề ở chỗ mỗi ngày những kẻ này đều rêu rao về mõ gỗ nhỏ như kiểu sợ có người không biết, hư vinh không chịu nổi.
“Chẳng có cách nào. Giới kinh doanh quá nhiều kẻ nghe được sự linh nghiệm của cá nhỏ, sự may mắn của họ Dương lúc nào cũng lọt vào tầm mắt họ vậy nên cá nhỏ được lưu truyền hết sức thần thánh. Là bảo bối cầu mà không thấy nha.” Yến Kiệt nói, “Tôi nghe nói nhiều thương gia cũng đứng ra bán mấy tượng cá gỗ rồi, đều gọi là tiểu linh ngư.”
“Vậy nên mới nói nè, đây chính là chệnh lệch giữa người và người.” Nhạc Dao nói, “Họ Dương sẽ không giống như bọn họ.”
Ban đầu khi họ Dương biết họ Giang cũng có mõ gỗ, Dương Hằng Thiên đã lập tức bảo em trai tìm Yến Kiệt, hỏi han xem có thể mua thứ bé bé xinh xinh này chỗ nào. Nếu có thể, bọn họ sẵn sàng chi tiền mua cho mỗi nhân viên một chiếc. Chuyện tốt thì nên cùng nhau hưởng.
Yến Kiệt nói có thể xin nhưng không thể mua, thứ họ Giang có chưa chắc đã linh nghiệm.
Yến Kiệt không nói thẳng cái của họ Giang là đồ lởm, nhưng nói cho Dương Hằng Hi vật này sẽ mất linh khi người sử dụng nó không lương thiện. Người có tấm lòng lương thiện mang nó theo mới linh nghiệm, nếu là kẻ tâm tư đen tối suốt ngày muốn tính kế hại người thì bỏ đi, mang theo cũng chưa chắc đã làm ăn được gì.
Dương Hằng Hi vừa nghe đã hiểu ra, không nhắc lại chuyện mua bán “cá”. Anh trai Dương Hằng Thiên một lần nữa vung tay chi 100 triệu quyên góp cho những người già không nơi nương tựa.
Dương Hằng Thiên không ban phúc vì biết chuyện, tất cả đều đến từ tấm lòng của anh, vậy nên anh hiểu được sự biết ơn là gì.
“Dương Hằng Thiên trẻ tuổi có thể thu phục một đám lão già đứng lên tiếp quản Dương thị, cũng không phải không có nguyên nhân.” Tục Nghiêu nói, “Trong nội bộ họ Giang có người trẻ tuổi như Dương Hằng Thiên thì họ Giang cũng không rơi vào tình cảnh này, Nhạc Phỉ Sơn cũng cung cấp cho họ Giang không ít lợi ích.”
“Đáng tiếc nơi này không có người nhà họ Dương, không thì chúng ta cũng có thể cho họ lợi ích mà.” Nhạc Dao cười nói, “Làm họ Giang phát điên rất vui.”
“Không có người thân thì có Yến Kiệt?” Đường Diệp nói, “Tôi nhớ quan hệ của Yến Kiệt và Dương Hằng Hi rất tốt mà nhỉ. Đúng rồi, họ Dương có một cậu em út đấy thôi? Tôi nhớ cậu nhóc ấy là Omega, Yến Kiệt từng suy nghĩ qua chưa?”
“Tôi…”
“Có nghĩ tới cũng vô dụng.” Tục Nghiêu nở nụ cười.
“Tục ca nên im lặng!” Yến Kiệt cũng cần mặt mũi, anh không muốn để Đường Diệp biết mình chỉ có thể gả ra ngoài! Tuy rằng hiện tại anh cũng chẳng tin. Anh kiên định với ý nghĩ mình sẽ cưới một người vợ tốt! Tốt nhất là một người giống như cậu Tiểu Nhạc, vừa xinh đẹp vừa biết bếp núc.
“Sao lại nghĩ cũng vô dụng?” Đường Diệp tò mò.
“Tôi nhớ Dương Hằng Vũ hình như cũng có đối tượng rồi.” Yến Kiệt thuận miệng.
Thật ra có hay không thì anh cũng chẳng biết, anh chỉ muốn càng ít người biết số anh chỉ có thể lấy chồng càng tốt thôi!
Đường Diệp bán tín bán nghi không hỏi thêm, đúng lúc Quân đoàn trưởng Quan Tuyết Sơn phía bên kia gửi tin cho Tục Nghiêu. Anh nhanh chân lôi kéo Yến Kiệt chạy trước, tránh để ông thấy hai người bọn họ quỵt cơm, lải nhải dạy bảo một hồi.
Quân đoàn trưởng nhận được linh ngư thì làm theo lời Tục Nghiêu. Cái nhỏ ông đưa cho bạn đời là Diệp Lâm Nhiên, cái lớn hơn thì giữ lại cho mình. Cái của bọn họ không khắc tên, đây là ý của Tục Nghiêu để tránh gặp phải phiền phức, để Nhạc Phỉ Sơn không tới làm phiền chuyện đồ vật không linh nghiệm, vì khắc tên hay thế nào đấy. Sau đấy Diệp Lâm Nhiên mang cá gỗ nhỏ theo mình.
Ban đầu ông cũng không tin tưởng thứ này, cảm thấy uống thuốc không trị được bệnh thì thứ đồ chơi bé nhỏ này chắc cũng chẳng được gì. Thế nhưng ông không nỡ làm phật lòng người mình yêu, vậy nên đeo như một cái vòng trên tay.
Ai nghĩ tới việc vài ngày sau ông hết mất ngủ rồi! Ông dừng việc sử dụng thuốc cũng có thể ngủ ngon tới hừng đông, thần kì vô cùng! Sau đấy ông muốn tự mình nói chuyện với vợ chồng Tục Nghiêu, để người yêu phát tín hiệu liên lạc.
“Tục Nghiêu nói chuyện với chú Diệp đi, chú không nhường người ta cuống cuồng hết cả lên rồi.” Quân đoàn trưởng cười nói.
“Chú Diệp.” Tục Nghiêu đáp, “Chú có việc gì không ạ?”
“Việc đầu tiên đương nhiên là cảm ơn hai cháu rồi.” Diệp Lâm Nhiên ngoại hình thanh tú khá giống Beta chứ không thô như Alpha, hơn nữa tự chăm sóc bản thân rất tốt nên nhìn không ra đã hơn 40, “Chú mất ngủ đến mức cực kì ức chế, không biết thứ các cháu gửi là gì nhưng đã giúp chú một tay, vậy nên chú phải tự mình cảm ơn. Bên cạnh Tục Nghiêu là thằng nhóc Nhạc Dao nhỉ?”
“Vâng ạ, là em ấy.”
“Cháu chào chú Diệp.” Nhạc Dao ngại ngùng nở nụ cười, “Trông chú trẻ quá ạ.”
“À. Chú Quan nhà mấy đứa là trâu già gặm cỏ non đấy.” Diệp Lâm Nhiên cười rộ lên, “Cháu xem, Tục Nghiêu hình như cũng học tập làm theo vết xe đổ của chú Quan nhà mấy đứa rồi.”
Tục Nghiêu lớn hơn Nhạc Dao gần chục tuổi nhỉ. Không đến mức chênh lệch quá nhiều, thế nhưng hơn thì cũng là hơn rồi.
“Cái này đúng là cháu được lãi thật.” Tục Nghiêu giơ nắm tay lên ho nhẹ một tiếng, “Nhưng chiếm thì cũng chiếm rồi, rút quân cũng không phải người tốt.”
“Nói linh tinh!” Nhạc Dao đạp cho Tục Nghiêu một phát, chỉ chỉ mặt mình, “Cái này là chuyện nhỏ giữa hai chúng ta thôi chồng yêu! Cảm ơn!” Nói xong lúng túng nhìn Diệp Lâm Nhiên, “Anh ấy thường không yên ổn lúc nói chuyện, chú Diệp đừng để ý.”
“Phì, không có chuyện gì. Nhà chúng ta có một người càng không yên ổn hơn, chú quen rồi.” Diệp Lâm Nhiên nói, “Thật ra lần này chú muốn nhờ chú Quan của mấy đứa liên hệ để hỏi một chút, không biết tiểu linh ngư kia có khó làm không. Chú Quan nói vật này mang tặng lại sẽ không còn hiệu quả nên chú không có cách nào gửi tặng lại cho phụ huynh, vậy nên đành mặt dày hỏi các cháu.”
“Ngài quá khen rồi. Cái của chú Quan hơi khó làm, cái của ngài thì không đâu ạ.” Nhạc Dao nói, “Nếu muốn thì cháu làm thêm cái nữa là được.”
“Vậy thì còn gì bằng, cảm ơn Nhạc Dao nhé.” Diệp Lâm Nhiên thở một hơi, “Ngủ không ngon giấc thật sự rất khó chịu, không thì chú cũng chẳng làm phiền vào lúc này. Vậy nhé, đợi lần tới cháu về Tarot nhất định phải đến thăm đấy, nói gì thì nói cũng phải chiêu đãi thật tốt.”
“Không cần khách khí đâu chú Diệp.” Nhạc Dao nở nụ cười, “Lần sau làm xong cháu để trâu ngựa của nhà cháu liên lạc với hai người nha.”
“Hahahaha, được được.” Diệp Lâm Nhiên cũng cười, “Tiểu Nhạc Dao giỡn hoài.”
“Người mất ngủ nhiều lắm hả chú Diệp?” Nhạc Dao hỏi Diệp Lâm Nhiên.
“Nhiều lắm.” Diệp Lâm Nhiên đáp, “Nếu giờ cháu không có ba em bé, chú cũng muốn hỏi thử xem cháu có muốn bán tiểu linh ngư ra ngoài không. Cháu biết không, bao nhiêu người đang muốn điều trị chứng mất ngủ kìa. Cháu bán ra đảm bảo sẽ có người mua, mấy người bạn đang bị mất ngủ dày vò của chú chắc chắn sẽ mua.”
Nhạc Dao cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu không nghĩ mình sẽ làm giàu từ thứ này, sản nghiệp chính cậu muốn phát triển bên dưới lòng đất chứ không phải phía trên. Mỗi buổi sáng cậu đều vẽ bùa thiên nhãn (gần đây thì cần, ngày nào cũng phải vẽ một lá), buổi chiều còn phải lên lớp giúp đỡ đồ đệ không tiến được vào cảnh giới, buổi tối còn phải cùng nhóm người Kỷ Phong Vũ bàn bạc chuyện quán rượu vong linh, thật sự mà nói chẳng có thời gian rảnh rỗi.
Chẳng được mấy ngày, Nhạc Dao muốn nghĩ lại rồi đấy. Chẳng vì cái gì khác, chỉ vì cậu tình cờ nhìn thấy trên forum có người nói “trâu ngựa” nhà cậu thua xa cái thằng Aldrich gì gì đó.
Đây là forum của các quân nhị đại, bên trong đều là người nhà hai ba đời của quân nhân. Nhạc Dao cũng ở trong đấy, vì nguyên chủ được add vào. Cậu cũng chỉ tò mò muốn xem bọn họ nói chuyện gì thôi, kết quả thấy một đống thông tin loạn xì ngầu.
Bách phát bách trúng: Quả nhiên người ưu tú xứng với người ưu tú, hàng dỏm xứng với hàng dỏm. Al đẹp trai và Nhạc Thiên Ngọc một người đẹp trai một người dịu dàng, không giống như một đứa Omega vô học và ông chồng xấu xí của nó ở Hua tinh, nghĩ tới lại thấy buồn nôn.
Bong bóng màu tím: Đừng nói thế, Omega vô học gả tới Hua tinh cùng kẻ xấu xí như vậy là tạo phúc đó, để nó ở trên Tarot tinh sẽ ảnh hưởng tới không khí chung.
Vua của màn đêm: Nhưng tôi nghe nói Tục Diêm vương lớn lên đẹp trai lắm.
Bong bóng màu tím: Đẹp trai, đẹp cái gì? Mày thấy ảnh trên internet chưa? Đấy chính là hình dáng thật.
K2: Thua xa Al đẹp trai.
…
Thua con đ* mẹ mày ấy!
Nhạc Dao đi hỏi Yến Kiệt Al đẹp trai rốt cuộc là cái gì, hiển nhiên Omega trong lời bọn họ là cậu, kẻ xấu xí là Tục Nghiêu. Phắc, dám nói nhà cậu thành như vậy.
Trong kí ức của nguyên chủ có một ít thông tin về Aldrich, nhưng cũng không quá cụ thể. Chỉ biết người này là trưởng tôn nhà Davis, cái gì cũng được hết. Nhạc Dao muốn biết chi tiết một chút.
Yến Kiệt ngược lại biết thông tin về Aldrich nói ngay cho Nhạc Dao, gã là đối thủ một mất một còn với Tục Nghiêu, bất hòa với Tục Nghiêu từ lúc còn ở trong trường quân đội.
Lần này được, Nhạc Dao lập tức đưa Aldrich thành thiên địch #1, còn có mấy đồ ngu ngục trong forum! Sau đấy cậu thấy tin Nhạc Thiên Ngọc muốn thông gia với Aldrich, còn đi tới đi lui dùng clone bôi đen cậu và Tục Nghiêu thì càng buồn nôn, mình càng phải trâu bò hơn tụi nó mới được!
“Đừng tức giận.” Tục Nghiêu nói, “Ngược lại tôi nên cảm ơn Aldrich.”
“Ý gì đấy?”
“Nếu tôi đoán không nhầm chính gã là người động tay động chân đến thông tin hôn phối của tôi nên chúng ta mới có chỉ số hôn nhân hòa hợp cao tới vậy, cuối cùng cũng đi đăng kí. Trên thực tế, chỉ số không cao tới vậy đâu. Dù thế nào trong mắt tôi hiện tại cũng rất cao, nhưng con số thực tế khi ấy lại không như vậy.”
“Cái con người của gã đang rắp tâm gì?” Nhạc Dao nói, “Sao lại muốn giở trò vào việc này?”
“Có thể gã mới là người có chỉ số hòa hợp cao với em, gã không muốn kết hôn. Cũng có thể đơn thuần muốn hố tôi một phát thôi. Tính cách ban đầu của em cũng hơi…” Tục Nghiêu đáp, “Dù sau lưng nói em không tốt nhưng cũng phải thừa nhận, nếu kẻ nguyên bản đến Hua tinh thì cũng không thể hòa hợp thế này, xác xuất tôi làm loạn với Nhạc gia là rất cao. Hoặc tôi sẽ trực tiếp từ chối họ Nhạc, Nhạc Phỉ Sơn đương nhiên sẽ không vui.”
“Quá âm hiểm.” Nhạc Dao nói, “May mà anh quyết định đi đăng kí.”
“Không sai, nếu không tôi phải tìm đâu ra một người vợ tốt thế này? Còn có ba em bé.” Tục Nghiêu nhẹ nhàng vu/ốt ve bụng Nhạc Dao, “Được rồi, đừng tức giận, không tốt với thân thể.”
“Anh không tức à?” Nhạc Dao bép một cái vỗ lên vuốt sói, ngẫm nghĩ xong lại túm về đặt lên bụng mình. Chồng yêu quả nhiên là con người kì lạ!
“Có cái gì để tức?” Tục Nghiêu nói, “Tức giận tôi dẫn quân hằng năm nhiều hơn nó? Hay tức giận việc tôi thích nói gì thì nói cái ấy, còn nó phải nghe lời cấp trên?”
“Cái ấy cũng phải tức. Rõ ràng anh tốt hơn gã tỉ lần!”
Gã Aldrich gì gì kia chỉ có gia thế tốt thôi chứ gì? Có gì đặc biệt? Gia thế tốt chỉ có bối cảnh sâu nên ô dù nhiều, có việc thì có người vươn tay giúp đỡ. Cái này cậu làm cũng được.
Ngày hôm sau, Nhạc Dao đợi lúc Tục Nghiêu vắng nhà liên lạc Diệp Lâm Nhiên bàn chuyện bán tiểu linh ngư.
Ba thế hệ trên có thể hơn, chẳng lẽ thế hệ sau này không thể? Nhạc Dao không tin.
Cậu phải cho chúng nó sáng mắt ra, biết “trâu bò” chân chính là như nào!
Tác giả có lời muốn nói
Nhạc Dao: Em tức giận!
Tục Nghiêu: Có con rồi! Cấm chỉ làm việc ác!