Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu Chương 140: C140: Phó chu chu thị tìm chết

Chương 140: C140: Phó chu chu thị tìm chết

5:59 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 140: C140: Phó chu chu thị tìm chết tại dưa leo tr

Thanh Lâm huyện thành lúc nửa đêm, tại một phủ viện lớn, trong chính viện thư phòng nhỏ vẫn chong đèn suốt từ giờ Hợi đến giờ Mùi.

Phương Úc ném bức mật thư xuống bàn, sắc mặt tuấn tú bất biến ngày thường của hắn hiện giờ cũng không giữ nổi nửa phần. Hai tay hắn siết chặt hằn lên gân xanh, lồng ngực phập phồng bất ổn.

“Đại công tử… “.

“Linh phi điên thì thôi đi, Nhị hoàng tử điên rồi, ngoại công cũng điên rồi!”. Phương Úc gằn từng tiếng.

Liệt vương? Án của một nhà Liệt vương thông đồng địch phản quốc năm xưa, đã sớm được Hoàng thượng đương triều đích thân tẩy sạch oan khuất. Đến cả nhi tử nuôi bên ngoài mười hai năm của Liệt vương cũng đã sớm được tìm về, lại được chính tay Hoàng thượng nuôi dạy trong quân ngũ, ban thưởng vô số ân điển. Đến khi mười năm tiếp theo vị tiểu vương gia đó đã từng lập vô số chiến công lại muốn trở thân lui về ở ẩn, Hoàng thượng cũng không hề miễn cưỡng mà vui vẻ chấp thuận.

Ân điển đó có thể ngang với trời!

Người đó không ngờ lại ẩn cư ở một thôn nhỏ thuộc Thanh Lâm trấn, cũng không ngờ là lại có thể —— thú được Lục công chúa trân bảo được Hoàng tộc tìm kiếm bao năm.

“Một vương gia từng lập vô số chiến công hiển hách, một công chúa thân mình ngàn vàng là người chúng ta muốn giết thì giết sao?”. Phương Úc gằn lên từng tiếng giận dữ.

Hạ nhân, thân tín bên cạnh lập tức quỳ xuống dập đầu run rẩy.

“Ngoại công muốn ủng hộ ai lên ngôi đế vị, ta không quan tâm. Ta chỉ quan tâm chuyện diệt cửu tộc này sẽ bén đến cả Phương gia ta!”. Phương Úc như hạ quyết tâm, nhìn đăm đăm thân tín bên dưới. “Mau chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đến Thần Nhiên điền trang —— ngay, lập, tức”.

“Vâng, đại công tử. Lão thân đi chuẩn bị”. Quản gia vội vàng lui xuống sắp xếp xe ngựa.

Phương Úc cảm thấy mình sắp điên thật rồi, cữu cữu dù làm đến quan Tứ phẩm trong triều nhưng bao năm chỉ trung thành với Đế vương. Ngoại công hắn thì cả đời anh minh, nào ngờ cuối đời còn muốn đầu nhập phe đảng tranh vị. Chọn ai không chọn, chọn Thái tử đăng cơ cũng đã đành. Ngoại công hắn chọn một nhà Linh Thừa tướng, này còn không phải muốn bồi mạng già và cả cửu tộc theo hay sao? Chuyện trước mắt cứ phải đích thân đến gặp người rồi xin một đường lui an toàn, sau đó phải báo tin cho cữu cữu ở Kinh thành an ổn lại ngoại công hắn mới là việc quan trọng.

Thần Nhiên điền trang lại đang bận rộn tiến vào kì thu hoạch rau củ mùa đông. Hiện tại trong nhà đã trồng đến hai mươi năm mẫu ruộng cạn rau củ, Cát thúc nói ngoài việc cung cấp rau củ cho Hưu Viên, nhà bọn họ còn phải muối chua, làm rau khô ăn Tết. Hạ nhân trong trang viên ngày càng đông, tiết kiệm chi tiêu được khoản nào hay khoản đó.

Từ khi hai người Phó Thần từ Kinh thành trở về Thanh Lâm thôn, thời tiết ngày càng trở lên lạnh dần, lại sắp đến cuối năm cho nên công việc cũng bận rộn hơn rất nhiều. Phó Thần chạy mấy bận lên trấn trên, tuần tra, quản lý Thần Nhiên Hưu Viên, tiệm Trà lễ, tiệm đồ ăn nhanh. Hà Ý Nhiên thì bận rộn kiểm kê, sách toán sổ sách tồn lại mấy tháng qua.

Bánh Bao ngoan ngoãn không đi phiền nương nhóc, nhóc bám theo, treo trên người Phó Thần để phụ thân ôm đi lại hai đầu giữa thôn và trấn trên.

“Con nặng như vậy, mệt chết ta”. Phó Thần sau khi ôm con trai từ trên xe ngựa xuống, nghiêm túc nhìn Bánh Bao mà nói.

“Con đây là đang đi học tập quản lý cơ nghiệp nhà mình cùng phụ thân”. Bánh Bao mặt nhỏ nghiêm túc không kém đáp lời.


Phó Thần: “…..”.

“Miệng nhỏ của con biết nói chuyện như vậy, có phải học từ nương con?”.

“Nương còn ngọt hơn”. Bánh Bao bĩu môi đáp.

Giọng bé con non nớt, ngọt ngào. Nghe vào làm tim người ta mềm nhũn, ít ra thì với Hà Ý Nhiên chính là như vậy.

Chồng con mình là nhất!

“Hai người còn không mau vào nhà? Trời lạnh như vậy, còn tính ở bên ngoài chờ ngắm tuyết? Cơm canh bữa trưa ta đã làm xong rồi, vẫn còn đang hâm nóng chờ hai người về nà!”. Y cười tít mắt đón nam nhân và con trai trở về từ nơi cửa lớn.

Phó Thần nghe vậy liền thả thằng con xuống đất, nhanh chóng đi qua ôm vai tức phụ đi vào đại môn. “Trời lạnh rồi, em ra ngoài làm gì? Ta rất nhanh trở lại”.

Bánh Bao nhìn theo cha nương: “….”.

Nhóc con bĩu môi một chút, sau đó ngoan ngoãn tự mình bước lên bậc tam cấp.

Muốn hậm hực, giận dỗi cha già vô lương tâm thì cũng phải ăn cơm xong đã.

Nương bé nấu cơm rất ngon!

Phó Lục nhìn theo mà rớt nước mắt cảm động. “Tiểu thiếu gia nhà chúng ta bị ép trưởng thành thật sớm”.

Trong Thần Nhiên điền trang hiện tại đã có đến ba đứa trẻ, là con của hạ nhân trong nhà. Ba bé con đều nhỏ hơn Bánh Bao khoảng một đến hai tuổi, ngày thường khi thấy tiểu thiếu gia Bánh Bao, ba bé con kia rất quấn quýt. Chỉ tiếc Bánh Bao không nể mặt vì chê —— ba đứa xấu!

Dù diện mạo vẫn xinh xắn hơn những đứa bé trong thôn, nhưng với tiểu thiếu gia Bánh Bao ngày ngày ở cạnh bên ‘ta dy’ như hoa như ngọc của mình thì thấy ai cũng xấu như nhau.

Trời đông lạnh lẽo cho nên cả Tứ Hợp viện vẫn được đốt địa long ấm áp như mùa xuân, Hà Ý Nhiên đặt chén canh nhỏ lên bàn gỗ nhỏ dành riêng cho con trai. “Bánh Bao sao con không đưa tiểu Thanh, tiểu Tố chơi cùng con vậy?”. Tiểu Thu còn nhỏ thì không nói, tiểu Thanh, tiểu Tố cũng hai tuổi rồi có thể cùng nhau ra ngoài quậy a!

“Xấu”. Bánh Bao tay nhỏ múc canh uống, hai má phồng lên lúng búng đáp một câu.


“Sao lại có thể chọn bằng hữu qua vẻ ngoài được?”. Phó Thần đang bưng bát canh nghe con trai nói, hắn cũng không nhịn được nhíu mày.

Bánh Bao nói về vấn đề này rất chi là muốn khinh bỉ lão cha mình.

Hà Ý Nhiên bật cười. “Đây không phải là vấn đề đẹp, xấu nữa rồi. Con là Đại ca, không phải nên mang theo ba đệ đệ muội muội đi chơi cùng sao? Giống như tiểu cữu luôn mang con theo đi chơi vậy đó”.

Bánh Bao mím môi suy nghĩ, mặt nhỏ rất nghiêm túc. “Con sẽ suy nghĩ”.

Phó Thần: “….”.

Tính tình này rốt cuộc giống ai vậy?

Hà Ý Nhiên cười tít mắt. “Được, sau khi con suy nghĩ tốt rồi thì sẽ nói suy nghĩ đó cho ta và phụ thân con biết với được chứ?”.

“Vâng”. Bánh Bao nghiêm túc đáp ứng rồi cắm cúi ‘ăn cơm mềm’ trong chén của mình, thịt này nương xào rất ngon.

Canh củ từ hầm thịt nai rừng, mặt trên điểm xuyết ớt đỏ thái mỏng hành băm xanh biếc, màu sắc đậm nét, hương vị dụ người thèm ăn.

Phó Thần cũng nhanh chóng cắm cúi cầm đũa, con trai tính nết giống ai cũng không rảnh bận tâm nữa rồi.

“Lão gia, phu nhân. Có Phó Trung tiểu tử đến xin gặp mặt lão gia, lão thân đã để người chờ trong phòng chờ”. Nguyên thẩm ở bên ngoài cung kính nói vọng vào.

Hà Ý Nhiên hơi sửng sốt. “Phó Trung sao? Lẽ nào có chuyện gì quan trọng? Thẩm đã hỏi qua là chuyện gì chưa?”.

“Thưa phu nhân, lão thân đã hỏi qua nhưng Phó Trung tiểu tử nói muốn gặp lão gia rồi tự nói sau”.

Hà Ý Nhiên nhìn sang Phó Thần. “Huynh ăn cơm cho xong đã, ta đi xem…”.

“Lát về ta ăn tiếp, em và con ăn cho xong đi”. Phó Thần buông chén xuống, an ủi tức phụ mấy câu rồi đi ra ngoài.


Đợi đến khi Hà Ý Nhiên cho con trai ăn cơm xong mà Phó Thần vẫn chưa trở lại.

Cung thẩm đi đến đón Bánh Bao về ngủ trưa. “Có xe ngựa của Phương gia từ Huyện thành đến xin cầu kiến gặp mặt lão gia, lão thân thiết nghĩ lão gia phải một hồi mới trở lại”.

“Vậy ư?”. Hà Ý Nhiên nghĩ đến Phương gia, hai người Phương Úc, Úc Hải lúc trước đến tận đây mua phối phương Lẩu của nhà họ. Qua ba năm Phương Úc cũng đã tự cho hạ nhân trồng hoa tiêu và nhục quế, cách đây nửa năm đã hoàn toàn không buôn bán qua lại. Sao hôm nay lại tìm đến?

Cát thúc cho người dâng trà nước lên tiếp đãi Phó Trung, sau đó lui ra cửa đứng canh bên ngoài.

Phó Thần nhìn Phó Trung, tiểu tử nhỏ gầy năm nào đã thành một thanh niên cao lớn, khỏe mạnh. Hiện tại sắc mặt Phó Trung đang thập phần bất an, lo lắng. “Từ từ nói, không có ai có thể đến gần nơi đây được”.

“Ca… Phó Đại ca, ta…”. Phó Trung tay cầm chén nước còn hơi run rẩy.

Gần bốn năm qua, nhờ sự giúp đỡ trong sáng ngoài tối của Phó Thần, Hà Ý Nhiên. Phó Trung không chỉ kiếm được công việc trong xưởng chế biến của Thần Nhiên điền trang, sinh hoạt một nhà hiện tại cũng đã được coi là khá giả. Năm kia còn mua được một miếng đất ngay đầu thôn, cất một ngôi nhà gạch nhỏ ba gian cho nương hắn hưởng phúc. Tình cờ là ngôi nhà đó nằm trên trục đất cùng một nhà Phó Chu, Chu thị.

Thanh danh của một nhà Phó Chu, Chu thị bao năm qua còn thối nát hơn cả cha nương gã là Phó Huân, Vương thị. Từ khi phân gia, hai kẻ hay ăn biếng làm này đã dùng gần hai năm thời gian, nhanh chóng sài gần hết số bạc ‘được’ phân cho. Hai trăm lượng bạc phân gia ngày đó mà hai người bọn họ chiếm được từ tay Thang Kỳ và Phó Trí, nào thì xây nhà ngói đỏ lớn, mua nha hoàn, mua tiểu tư, ăn diện hàng ngày… Đến khi giật mình lại, Phó Chu mới biết là mình đã hết tiền trong tay. Gã phải bán tiểu tư bên người, rồi đi vào thành kiếm việc làm thuê làm mướn. Bản tính gã bao năm không đổi, theo thói quen lười làm, muốn chiếm tiện nghi nhà người ta nên lâu dần không ai thèm thuê gã. Bạc thì hết, cơm vẫn phải ăn gã đành dắt Chu thị, nha hoàn còn lại ra ruộng làm việc.

Chuyện của một nhà gã đúng là trò cười lớn cho thôn Thanh Lâm suốt mấy năm qua.

Mấy ngày nay, cứ vào nửa đêm canh hai thì Phó Trung thấy bên nhà Phó Chu có động tĩnh, cứ ngỡ Phó Chu kia bản tính tham lam lại muốn gây ra trò gì làm hại người, trộm cắp… Đêm qua cũng vậy, tiếng động lần này còn lớn hơn mấy ngày trước, Phó Trung bèn rón rén men theo bờ rào nghe lén. Không nghe thì thôi, nghe rồi Phó Trung thật không tin vào tai với mắt mình.

Phó Chu vậy mà muốn dẫn đầu một đám thổ phỉ sơn tặc ở Huyện bên đến nhà Phó Thần, Hà Ý Nhiên cướp giết.

“Phó Đại ca… chuyện này… chúng ta nên báo quan thôi!”. Phó Trung run rẩy nói.

Phó Thần im lặng lắng nghe câu chuyện, từng lời Phó Chu bàn luận cùng đám thổ phỉ, muốn cướp bạc và tài sản trong nhà hắn, muốn giết hắn như thế nào. Khi nghe đến kẻ mặt người dạ thú Phó Chu bàn bạc tiếp chuyện muốn chiếm đoạt tức phụ của hắn ra sao thì Phó Thần bật cười, nụ cười lại không chạm đến ánh mắt đen kịt của hắn.

Phó Trung sững sờ nhìn nụ cười giữa đêm đông của Phó Thần, mà run càng dữ dội.

Hà Ý Nhiên chậm rãi đi tới khách phòng, câu chuyện bên trong y đã nghe loáng thoáng được nội dung, cũng nghe được lời gã Phó Chu mặt thú kia nói lời buồn nôn gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của y bỗng chốc 囧囧, và rất muốn ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ đưa thẳng mặt Phó Chu.

Tên súc sinh muốn chết này!

Phó Thần cố nén bạo ngược trong nội tâm, khi nhìn về phía tức phụ thì đã hòa hoãn lại. “Nhi tử ngủ rồi sao?”.

“Ân, ta qua xem tại sao huynh mãi chưa quay lại ăn cơm? Phó Trung đã ăn cơm trưa chưa?”.


“Tẩu… tẩu tử…”. Phó Trung xấu hổ cúi đầu tránh đi ánh mắt Hà Ý Nhiên.

Hà Ý Nhiên bật cười, tiểu tử này và mấy tiểu tử choai choai trong thôn mỗi lần gặp mặt y là mỗi lần cứ ngại ngùng như thế.

“Phương gia cầu kiến gặp mặt huynh, ta nghĩ là Phương Úc, Úc Hải tới bàn chuyện sinh ý nào đó”. Hà Ý Nhiên ngồi xuống ghế lên tiếng.

Phó Thần gật đầu, ra hiệu Cát thúc đưa Phó Trung xuống.

Hà Ý Nhiên lúc này mới nở nụ cười, y cười như không cười. “Phó Chu đây là tận mạng rồi đi?”.

“Ừ”. Phó Thần ôm người lên hai chân mình. “Lần này ai cũng không giúp nổi gã nữa, là gã tự tìm chết”.

Hà Ý Nhiên gật đầu. “Huynh mau quay lại phòng ăn, ăn cơm. Ta đã hâm nóng lại mọi thứ rồi, ta đi gặp Phương Úc kia xem sao?”.

“Ngoại nhân là nam tử, em đi gặp làm gì? Ta đi gặp hắn, rồi quay lại ăn cơm tiếp. Tức phụ giúp ta hâm nóng đồ ăn là tốt rồi”.

“Hảo”. Hà Ý Nhiên cười cong mặt mày.

Y không hỏi Phó Thần sẽ xử lý Phó Chu, Chu thị ra sao. Y chỉ cần biết tin tưởng vào nam nhân nhà mình, Phó Thần sẽ xử lý chu toàn chuyện này. Hắn ra tay tuy trực tiếp nhưng đối với Phó Chu, Chu thị có khi còn là ‘may mắn’. Nếu để y tự thân ra tay, hai kẻ đó ý nghĩ muốn sống cũng không còn đâu.

Phó Thần không bỏ qua một tia sắc bén trong đôi mắt ngậm cười xinh đẹp của tức phụ. Hắn dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hạ xuống vài nụ hôn lên chóp mũi thanh tú. “Chuyện này ta sẽ xử lý gọn gàng, vĩnh tuyệt hậu họa sau này. Tức phụ đừng nghĩ ngợi, em và con chỉ cần…”. Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Phó Thần nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly to tròn, con ngươi hắc bạch phân minh, đen bóng tựa như hồ nước trong suốt không thấy đáy của tức phụ. Bao năm qua diện mạo đối phương cũng chỉ nảy nở thêm chút ít, vẫn giống y như lúc hai người hắn và y gặp nhau lần đầu nơi mái nhà cỏ tranh nghèo túng kia. Hắn sống đến nay ba mươi mốt năm, trải qua hai mươi sáu năm tranh giành đã nhìn quen đủ kiểu âm mưu đen tối. Vì thế hắn yêu thích những thứ sạch sẽ, đơn thuần. Gần năm năm, từng đó thời gian hắn bảo vệ, trân ái, yêu thương, sủng nịch, cưng chiều y như trân bảo. Chỉ sợ một chút mảy may mưu kế bẩn thỉu bên ngoài kia dính lên người tức phụ đơn thuần, thiện lương của hắn. Cho dù ba năm này đã có hài tử, hắn cũng phải công nhận là hắn nuôi tức phụ còn tỉ mỉ hơn, so với phương thức nuôi ‘thả’ Bánh Bao của hai người.

Nhưng hắn chợt nhận ra, tức phụ nhìn như mỹ nhân vô hại của hắn thực ra không phải là vật sở hữu của riêng hắn. Y thông minh xuất chúng, có nhận thức, ý kiến, lập trường riêng của chính mình. Tức phụ chỉ là vẫn luôn phối hợp với hắn. Y cam nguyện buông bỏ mọi thứ, dịu dàng nép dưới đôi cánh của hắn để hắn chở che.

Y đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường có thể tự lập một phương!

“Theo tức phụ, chúng ta nên xử lý hai kẻ Phó Chu, Chu thị này như thế nào?”. Phó Thần lên tiếng, mắt phượng chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuyệt sắc nghiêng thành của đối phương.

Hà Ý Nhiên thoáng sửng sốt, sau đó bật cười khúc khích.

“Vậy—— ta trước nói kế hoạch của ta cho huynh, sau đó chúng ta cùng nhau thảo luận lại sau?”.

“Ân, chúng ta cùng nhau giáng một đòn ‘gậy ông đập lưng ông’ lên đầu hai phu thê gã”. Phó Thần gật đầu đồng ý.

Phu thê hai người chụm đầu vào nhau, thì thào thảo luận kế hoạch trong phòng. Dường như đã quên mất Phương Úc và hạ nhân hắn mang đến đang cầu kiến bên ngoài kia.