Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28 tại dưa leo tr.
“Đại sư, lâu rồi không gặp, chàng có khỏe không.” Công chúa liếc mắt đưa tình, tự cảm thấy mình khuynh thành.
Khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Thích Tâm rốt cuộc xuất hiện vết rách, chàng kinh ngạc nhìn nàng. Chỉ trách không khí vẩn đục của nhà ăn che dấu mùi vị Sôn nhân, khiến chàng đi đến trước mặt rồi mới phát hiện ra nàng.
Công chúa đương nhiên có rất nhiều tâm sự muốn nói với chàng, ngày đó chàng đánh một cái khiến nàng rất đau, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, nàng cảm thấy không thể buông tha cho chàng. Nhưng bây giờ có quá nhiều người, tất cả mọi tăng nhân trong chùa từ lớn đến nhỏ đều đang ở đây, tạm thời không tiện công khai mối quan hệ rối như tơ vò đồng thời khó cắt đứt của hai người. Về mặt nhân phẩm, công chúa vẫn tương đối phúc hậu, không thể làm chuyện ép buộc người khác, muốn làm cũng phải chờ đại sư Thích Tâm cam tâm tình nguyện.
Khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau, bầu không khí giữa họ thật sự mộng ảo, khiến Viên Tuệ ở bên phải hỏi: “Đại nương và đại sư Thích Tâm có biết nhau à?”
Thích Tâm không nói, chàng chỉ rũ mắt xuống. Trước giờ chàng luôn cao ngạo như vậy, chàng đã chuẩn bị tâm lý công chúa nói hươu nói vượn vấy bẩn trong sạch của mình, nhưng ai ngờ lại không có.
Công chúa nói: “Từng gặp một lần, ngày đó sạp đậu hủ của ta bị người đâm bay, là đại sư Thích Tâm nâng dậy giúp ta. Đại sư Thích Tâm đúng là người tốt, có điều gầy quá.” Vừa nói vừa bỏ thêm mấy miếng đậu phụ khô vào bát của chàng: “Đại sư lặn lội đường xa nhất định rất vất vả, ăn nhiều một chút đi, nếu không đủ thì đại nương lại cho thêm.”
Công chúa cười tủm tỉm, cười ra ý vị không bình thường.
Làm ở bếp một thời gian, nàng có thể điều chỉnh lượng thích ăn một cách chuyên nghiệp. Có đôi khi có quan hệ tốt, đến cả nơi như cửa Phật cũng không tránh được, trên đời nào có công bằng tuyệt đối, nếu sự muốn nói công bằng thì đã không có chuyện pháp hiệu của Thích Tâm không như mọi người, lão phương trượng cho chàng một pháp hiệu khác chắc chắn khiến mọi người không phục.
Trăm đôi mắt đang nhìn, chưa chắc đã không có ai nói thầm. Thích Tâm nhìn bát đồ ăn chất đầy như ngọn núi nhỏ, đây là sự quan ái đến từ đại nương nhà bếp.
Công chúa mắt mang nhu tình, khuôn mặt kí cố tình xấu không nỡ nhìn nhưng có thể thấy được nét phong tình vạn chủng trong đôi mắt.
Thích Tâm cúi đầu, nói một tiếng a di đà phật sau đó bưng khay xoay người đi chỗ khác. Công chúa nhìn dáng người mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi quần áo lại có da có thịt, lắc đầu cảm khái: “Gầy! Quá gầy!”
Viên Giác bên cạnh không rõ rốt cuộc định nghĩa gầy của đại nương là gì, đến lượt một người gầy thật sự, gần đến mức hai má hóp lại đi đến lấy cơm, đại nương rũ mắt nhìn cũng không nhìn một cái, hờ hững xúc một muỗng đậu giá, phân lượng chính xác, không thể chỉ trích.
Rất nhiều lúc ăn chung nồi chính là như vậy, đừng trông cậy vào người chia đồ ăn có thể cho thêm, chỉ cần không cho ít đã là vô cùng may mắn rồi. Tâm thái cân bằng, lòng mang vui mừng, như vậy
Thông thường người làm việc ở nhà bếp sẽ chờ tất cả các tăng nhân lấy hết cơm mới bọn họ mới đi ăn. Cuối cùng công chúa cũng hoàn thành công việc, nàng ôm bát nhìn một lượt, thấy ghế đối diện Thích Tâm vừa lúc đang trống, nàng lập tức vui vẻ phấn chấn chạy đến xem.
Nàng phất tay áo, thong thả ung dung ngồi xuống, Thích Tâm không để ý tới nàng, nhưng động tác ăn cơm hơi dừng lại.
Công chúa và cơm, hỏi nhỏ: “Đại sư, nhìn thấy ta có xấu hổ không?”
Đúng là rất xấu hổ, chàng biết mình không ném nàng đi được, nàng bám dai như đỉa, hoàn toàn vượt qua ấn tượng của chàng đối với công chúa một quốc gia. Nhưng khi càng đến gần chùa Đạt Ma, chàng càng hy vọng hơn. Chàng mong chờ quy định trong chùa nghiêm ngặt, có thể ngăn được bước chân của nàng, kết quả là chàng quá lạc quan.
Chàng nghĩ nát óc cũng không ngờ nàng có thể vào chùa không chút chướng ngại, thậm chí còn cầm lấy muỗng cơm của nhà bếp.
Chàng có thể làm gì bây giờ? Quá khó quá khó khăn… Có đôi khi chàng nghi ngờ nhân sinh, vì sinh con đường tu hành của chàng lại biến thành thế này.
Bất đắc dĩ nhất chính là còn không thể vạch trần nàng. Nàng cải trang giả dạng, giành được sự đồng tình của tất cả tăng nhân. Nàng nói chàng là “người tốt”, người tốt thì cứ người tốt đi, dù sao cũng tốt hơn là mở miệng vu hãm chàng, gọi chàng là “phu quân.
Thích Tâm hít vào một hơi, nếu nói chàng bình tĩnh ổn trọng, thì cái bình tĩnh này đã bị bại một nửa khi đi lấy cơm mà gặp phải nàng hồi nãy rồi.
Cuối cùng chàng hỏi ra câu hỏi tuyệt vọng nhất cuộc đời này: “Thí chủ, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Công chúa vô tội đáp: “Không muốn thế nào cả, tìm một công việc nuôi sống chính mình mà thôi.”
Người này thật sự có bản lĩnh thông thiên, có thể đánh vào chùa Đạt Ma dễ như trở bàn tay. Chàng bắt đầu nản lòng, thậm chí cảm thấy không nhìn được ánh mặt trời, qua hơn mười năm chinh chiến sa trường, dù là kẻ địch hùng mạnh cũng chưa từng làm chàng nhụt chí thế này, chàng thật sự không thay đổi được tính gàn bướng hồ đồ của nàng, cũng không độ hóa được người không hề có tuệ căn này.
Công không nghe lời cũng không tiếp thu, có phải là muốn nghe được một lời công đạo không? Chàng chỉ đành gạt lòng tự trọng sang bên, chủ động giải thích: “Chuyện lần trước không phải ý muốn của bần tăng. Lúc ấy thí chủ tẩu hỏa nhập ma, bần tăng không thể không đưa ra hạ sách này, làm thí chủ bị thương, mong thí chủ tha lỗi.”
Công chúa à một tiếng: “Tẩu hỏa nhập ma?” Nàng cười vô lại: “Không sai, ta bị đại sư Thích Tâm mê muội.”
Thích Tâm nhíu mày, chàng nhanh chóng quét nhìn xung quanh, chỉ sợ có người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nhưng làm xong động tác này chàng liền hối hận, tâm thần không yên không ra thể thống gì, xem ra nên đến trước mặt Phật Tổ sám hối.”
Cũng may chàng có thể tự khống chế, năng lực điều tiết tâm thái cũng mạnh, chàng hỏi: “Thí chủ không tính về Thượng Kinh à?”
Công chúa thản nhiên ừ đáp: “Đại sư, nói ra khả năng chàng không tin, ta tìm được lòng tự tin chưa từng có tại nhà bếp này. Quả nhiên người không thể chơi bời lêu lổng, cần phải tìm được giá trị tồn tại thông qua lao động. Bản công chúa thấy cuộc đời mình trở nên lấp lánh, vo gạo quét rác hai ngày nay, tuy rằng có hơi vất vả nhưng lại trôi qua rất phong phú.”
Thích Tâm nghe nàng nói, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ nàng vào chùa cũng không phải chuyện xấu.
Hoàn cảnh có thể thay đổi quan niệm của một người, trước đây nàng được nuông chiều ương ngạnh, chưa từng chịu khổ, bởi vậy tâm cao ngất. Đi vào chùa Đạt Ma, trong chùa thanh đăng cổ phật, cơm canh đạm bạc, muốn cái gì cũng phải tự tay đi làm, nàng dần dần quen thuộc cuộc sống như vậy, sau khi trở về cuộc sống cũ, có lẽ nàng đã thay đổi thành một người khác rồi.
Thích Tâm nói: “Thí chủ có thể nghĩ như vậy là rất tốt, làm việc, tu thân dưỡng tính, một thời gian sau sẽ phát hiện cách sống khác.”
Công chúa chớp mắt đồng ý với chàng: “Đại sư hiểu ta.”
Đây là chiến lược mới mà nàng vừa khai quật được, không tấn công mạnh mẽ được thì có thể dùng trí để đánh.
Một vị công chúa cần Bồ Tát và đại sư Thích Tâm độ hóa, một người sống trong nhung lụa, nhìn như sống không lo không nghĩ nhưng thật ra trong lòng trống rỗng. Hoàn thượng thích nói cái tôi tập thể, công chúa liền niệm a di đà phật với chàng, dù sao mục tiêu cũng là thành thân, thổ lộ tình cảm, nói chuyện lý tưởng trước, khi chàng phát hiện thế giới bên ngoài chùa Đạt Ma cũng có một người hiểu mình, chàng sẽ không một lòng một dạ muốn xuất gia nữa.
Công chúa thấy mình là một thiên tài biết phân tích lòng người, bây giờ nàng cũng là người có công việc có trách nhiệm, không phải là người nhàn tản không hề có giá trị. Chùa Đạt Ma này không còn Hoạch nhân nào khác, bản thân tương đối an toàn, mỗi ngày có thể thấy đại sư Thích Tâm ba lần sáng trưa chiều tối, rõ ràng là tốt hơn đuổi theo chàng ở bên ngoài nhiều.
Công chúa vui mừng ăn miếng đậu phụ khô, cẩn thận nhai kỹ, thế mà lại nhai ra vị thịt.
Nàng kinh ngạc vô cùng, nắm lấy chiếc đũa hỏi nhỏ: “Sao đồ ăn chay lại có thịt?”
Thích Tâm nói: “Đây là thịt chay, người dân mang đến vào mùng một mười lăm, chỉ có vị giống thịt thôi.”
Công chúa hiểu ra, nhìn em, người giỏi tìm lạc thú trong kẽ hở cỡ nào. Người xuất gia không thể ăn thịt liền làm ra thức ăn chay có vị thịt, vừa không phát giới lại thành công làm đồ ăn chay có đủ khẩu vị, thật là một công đôi việc.
Công chúa hỏi: “Chàng ăn thịt chay không?”
Thích Tâm cho rằng nàng lại muốn thêm đồ ăn vào bát mình, bèn nói không ăn. Kết quả chàng vừa dứt lời liền thấy công chúa cầm đũa duỗi lại đây, gắp miếng thịt chay trong bát của chàng đi, vừa ăn vừa nói: “Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ, ta giúp chàng một phen.”
Rốt cuộc hành động này cũng khiến những tăng nhân bàn bên chú ý, cả đám kinh ngạc mở to mắt, bắt đầu nghi ngờ giữa họ có gì xảy ra hay không.
Thích Tâm không thể làm gì, mấy ngày đồng hành, số lần công chúa và chàng chia nhau đồ ăn nhiều không kể xiết, hai bên đều đã quen, nhưng ở trong mắt người khác lại rất quái đản. Đại nương nhà bếp mới đến thế mà lại gắp đồ ăn thì bát của đại sư Thích Tâm, đối với chúng tăng lữ biết lai lịch của đại sư Thích Tâm, điều này không khác gì phát hiện long trời lở đất.
Cuối cùng công chúa cũng phát hiện không thích hợp, lập tức đâm lao phải theo lao, líu lo nói: “Đứa bé này, lớn như vậy còn kén ăn, thịt chay thì làm sao, nó là thức ăn chay không phải thịt! A di đà phật, đừng đạp hư ý tốt của thiện nam tín nữ… Ai nha, ngươi không ăn thì đại nương ăn giúp ngươi, xem nào, rõ ràng ăn rất non…”
Cho nên đây là xuất phát từ thói tiết kiệm của người lớn? Cùng loại với phát hiện trẻ con ăn không hết liền chủ động dọn chiến trường? Nghĩ như vậy đúng là thấy cũng có lý, chỉ là “đứa bé” đại sư Thích Tâm này tuổi hơi lớn quá, lòng quan ái của đại nương đặt lên người chàng quả thật là quái lạ.
Tâm lý Thích Tâm mạnh mẽ, dù là bao nhiêu người ghé mắt nhìn chàng cũng có thể lù lù không động.
Về phần công chúa, nàng từng làm đại biểu phát biểu trước toàn quân nước Thiện Thiện, trường hợp nhỏ 300 người này hoàn toàn không thể làm nàng sợ.
Khi người trong cuộc quang minh lỗi lạc, người khác sẽ không thể nói được lời nào, lượng cơm của nàng nhỏ, ăn mấy miếng thức ăn chay và nắm cơm nắm là đủ no. Viên Giác là đứa trẻ ngoan, thấy nàng ăn ít thì thò sang hỏi nàng: “Đại nương, ngươi muốn ăn thịt chay của ta không? Còn nữa, sao ngươi cứ thích xoa cơm thành nắm để ăn vậy?”
Công chúa vội vàng vẫy chiếc đũa, xin từ chối ý tốt của cậu bé. Nàng cũng chỉ không xa lạ với đại sư Thích Tâm, không phải ai cũng không xa lạ. Sao có thể ăn bậy đồ ăn trong bát của người khác, ăn thì đại sư Thích Tâm sẽ không vui có được không.
Còn về cơm nắm, công chúa cười nói: “Khi còn nhỏ ta không thích ăn cơm, mẫu thân của ta mới nắm cơm thành nắm, nói ăn nhiều sẽ béo trắng như nắm cơm…”
Sau đó loại thói quen kỳ lạ này vẫn luôn kéo dài tới bây giờ, dù sao nàng cũng không thấy phiền toái. Một ngày ở tương lai, có người sẵn lòng nắm cơm cho nàng, nàng liền cảm thấy mỹ mãn.
Viên Giác à một tiếng, chứng thực được câu hỏi của bản thân bấy lâu nay: “Quả nhiên lời người lớn nói đều không thể tin.”
Công chúa ngẩng ra, quay đầu trợn mắt với Viên Giác: “Ngươi có ý gì? Châm chọc ta đen à?”
Viên Giác nói không phải, sau đó vội vàng cúi đầu lùa cơm.
Thích Tâm đã ăn xong rồi, chàng không nói gì với công chúa một câu mà buông đũa, thu dọn mâm đồ ăn rồi đứng dậy đi khỏi.
Công chúa cũng không nghĩ nhiều, lúc trước vào nhà bếp làm giúp là vì đại sư Thích Tâm vẫn không muốn hoàn tục. Bây giờ chàng ở chùa Đạt Ma, lòng công chúa cũng vững như kiềng ba chân, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn.
Đây là loại cảm giác rất thần kỳ, giống khi đó ở ngoài mà trời chiếu đất, có chàng ở là không sợ bị Hoạch nhân khác tập kích. Bây giờ tràn trộn vào đám người, công chúa không phải người có tính cách hướng ngoại dễ thân với người khác, có Thích Tâm còn không thích giao tiếp với mọi người hơn cả nàng, thỉnh thoảng nàng có cô độc thì ít nhất vẫn có người hiểu được nàng.
Dù sao rất vui vẻ là được, buổi chiều không có chuyện gì quan trọng, qua giờ cơm, trong bếp chỉ còn sa di quét tước, nàng làm việc không công, những việc nặng nhọc đó không cần nàng phải làm. Để nàng chia cơm là có lý do bắt buộc phải làm, nếu không nàng cũng không thể ở chùa ăn không uống không được.
Công chúa ăn cơm xong bèn vui vẻ đi bộ một vòng tiêu cơm, vừa lúc gặp được hòa thượng chủ sự, vội vàng tiến lên bái chào: “Đại sư phụ là người bận rộn, ta có việc muốn bàn với đại sư phụ mà mãi không có cơ hội.”
Chủ sự đếm bồ đề, cười nói: “Ngày mai có pháp hội, có rất nhiều việc vặt cần phải thu xếp, hai hôm nay đúng là không có lúc nào nhàn rỗi. Thí chủ tìm bần tăng có chuyện gì?”
Công chúa đứng ở dưới gốc cây ngô đồng, có ánh nắng xuyên qua kẽ lá tiến vào mắt nàng, nàng xê dịch lảng tránh, cũng đưa một tay lên che nắng, chân thành nói: “Được sư phụ thiện tâm cho tín nữ ở lại trong chùa. Hai ngày nay ta phụ nhà bếp, các vị sư phụ đều giúp đỡ ta, nhưng ta ăn nhiều làm ít, trong lòng thật sự băn khoăn.”
Chủ sự rất hòa thuận, tuy rằng không rõ người đen như vậy sao còn sợ nắng, nhưng vẫn chủ động nhường bóng râm cho nàng.
“Thí chủ không cần thấy gánh nặng, chùa miếu mở rộng cánh cửa, đừng nói thí chủ làm việc, dù là những người già ốm không có khả năng làm việc thì chúng tôi cũng sẽ duỗi tay giúp đỡ.”
Công chúa gật đầu liên tục: “Tuy là nói như vậy nhưng tôi chỉ lo chia cơm, công việc thật sự quá thoải mái. Đại sư phụ biết đó, ta gặp người không tốt, rảnh rỗi là lại nghĩ đông nghĩ tây, không có lợi cho cơ thể. Cho nên ta nghĩ liệu mình có thể làm gì đó cho chùa, tỷ như quản lý việc ngủ nghỉ của sa di, phòng ăn của tăng nhân. Mùa đông nhận chăn đệm, mùa hè làm mát người gì đó, cũng coi như để tín nữ cống hiến nhiều hơn một phần cho chùa, đại sư cảm thấy thế nào?”
Không thể đả kích người đang nóng lòng thực hiện giá trị của mình, đây là tôn chỉ của hòa thượng chủ sự. Hắn nghĩ giây lát, nói: “Nếu thí chủ có suy nghĩ này… Vừa lúc tăng nhân quản lý thiện phòng phải đi giao lưu Phật pháp ở thành khác, bần tăng tạm thời không để người khác tiếp nhận, thí chủ quản lý thay trước đi! Ngày thường thiện phòng cơ bản không có việc gì, tương đương với treo một cái chức vụ không cần làm việc. Mỗi tăng lữ trong chùa đều rất tự giác, thí chủ chỉ cần thỉnh thoảng phát ít đồ như muối cho họ là được.”
Công chúa nói được: “Đều giao cho ta đi, ta biết chữ, ghi sổ không thành vấn đề.”
Chủ sự gật đầu, thuận tay giao hai chiếc chìa khóa cho nàng. Hai nhà kho để đồ dùng hàng ngày, công chúa tìm chiếu bên trong, nàng chọn hai cái chiếu sạch sẽ bóng loáng nhất, sau đó kẹp dưới nách đi đến thiện phòng của Thích Tâm.
Vào chùa trước hai ngày không phải không có chỗ tốt, ít nhất có thể biết được chàng ở chỗ nào. Phòng của Thích Tâm không giống tăng lữ bình thường, đại khái là ngại với thân phận của chàng, cũng hoặc là phương trượng không biết liệu chàng có thể xuất gia lâu dài hay không cho nên không để chàng ở phòng chung mà để chàng ở cuối vườn hồng, đó căn phòng của riêng chàng.
Công chúa đi trên đường lát bằng gạch xanh, đường nhỏ uốn lượn rất thú vị. Căn thiện phòng ngói đen kia cách sau núi không xa, ở vị trí hơi cao, từng đoạn cầu thang nối nhau. Bây giờ đang là đầu hạ, nếu là mùa thu, lá cây rụng hết, quả hồng trĩu cành, hẳn là một phong cảnh khác.
Công chúa đứng ở bậc thang nhìn sang, say mê nơi non xanh nước biết này. Đang lúc trong lòng tự tại, đuối mắt thoáng thấy Thích Tâm đi ra khỏi thiện phòng, một tay cầm sách, một tay vê bồ đề, thấy nàng xuất hiện, chàng lập tức lùi ra sau một bước.
Chậc, sợ hãi như vậy làm gì! Công chúa nở nụ cười, mang ý thơ nói: “Phong cảnh ở đây đẹp thật, bản công chúa không nhịn được thưởng thúc, tươi lai khi quả hồng chín, chúng ta đặt một cái bàn dưới tàng cây, ngẩng đầu một miếng quả hồng, cúi đầu một miếng thịt cua, cuộc sống kia nhất định sướng như tiên.”
Người không có thường thức sinh hoạt cho nên đến cả lên tiếng cũng thành tự độc chính mình.
Thích Tâm nói: “Không thể ăn quả hồng và cua cùng nhau, ăn sẽ tiêu chảy.”
Công chúa nghe xong thì rất kinh ngạc. Cơ thể của nàng trời sinh có thể dung hợp một ít đồ ăn kỳ lạ, trước kia nàng không biết mình có năng lực này, chờ đến Thiên Tuế, bị trúng độc mấy lần mà không xảy ra chuyện gì, nàng mới nhớ tới ngày nhỏ mình chưa phải kiêng kị chuyện ăn uống bao giờ.
“Thì ra quả hồng và con cua không thể ăn cùng nhau.” Nàng lẩm bẩm nói: “Khi đó ta còn tưởng là Xước Xước lừa ta, bởi vì ta ăn không bị tiêu chảy.”
Thích Tâm lại hơi thương hại nàng: “Sau này nên biết nghe lời khuyên của mọi người, ít ăn đồ ăn kỵ nhau, ăn nhiều không tốt cho đầu óc.”
Đồ ăn kỵ nhau có rất nhiều, không phải không tốt cho dạ dày sao, vì sao lại ảnh hưởng tới đầu óc?
Vốn dĩ công chúa rất cảm động, cho rằng rốt cuộc đại sư Thích Tâm cũng biết quan tâm mình, nhưng nghe đến đây nàng lập tức không vui, hờn dỗi nói: “Tuy rằng ta hơi ngay thẳng nhưng ta cũng không ngốc, đại sư mượn cơ hội nói móc ta, đừng cho là ta nghe không hiểu.”
Thích Tâm không tỏ ý kiến, xem như cam chịu.
Trong núi rừng có gió thổi tới, đầu hạ như chưa tiến đến nơi đây, khí hậu thay đổi chỉ có cỏ cây biết.
Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ phía trên lưng chừng núi, phần bên dưới màu sắc đậm như thấm mực. Đại sư Thích Tâm mặc bạch y nhẹ nhàng, gió thổi qua Phật châu trước ngực chàng, mùi đàn hương thoảng qua, người xuất trần như vậy, nếu vào đời nhất định sẽ nổi danh phong lưu.
Công cháu ôm thái độ thưởng thức nhìn chàng, đại khái chàng cũng phát hiện, bèn sửa sang lại tay áo, hỏi: “Thí chủ đến thiện phòng của ta là có việc gì sao?”
Công chúa được chàng nhắc mới nhớ tới, vội vàng cho chàng xem chiếu dưới nách, lấy lòng nói: “Ta trải giường chiếu cho chàng. Đại sự không biết đó thôi, tuy ta là công chúa nhưng nguyện vọng từ nhỏ chính là làm hiền thê lương mẫu. Chàng xem ta đã vào nhà bếp, cho thể chăm sóc chuyện ăn uống của chàng, vừa rồi đại sư chủ sự lại giao trọng trách quản lý chuyện ngủ nghỉ của tăng lữ cho ta, sau này ta còn có thể chăm sóc chuyện ngủ nghỉ của chàng. Chuyện của chàng ta đã phụ trách một nửa rồi, chàng xem chúng ta có duyên cỡ nào.”
Công chúa tươi cười sáng láng, đại nương nhà bếp kiêm nhân viên quản lý thiện phòng, quả nhiều biết nhiều kỹ năng thì không có hại. Người một khi có tự tin, lưng liền ưỡn thẳng, đến phòng chàng nhìn một cái chỉ là một phần công việc. Công chúa rảo bước tiến đến ngạch cửa, đứng lại đánh giá một phen, thiện phòng này không lớn, bố trí rất thoải mái sạch sẽ, sườn phía đông có đệm hương bồ đả tọa, sườn tây có chiếc giường, nhìn điều kiện có vẻ gian khổ nhưng cái người xuất gia chú ý chính là đơn giản.
Công chúa rất may mắn, cũng may bây giờ trời ấm áp, trải chăn chiếu đơn giản hơn nhiều, vì thế nàng bày tư thế chuẩn bị thi triển khả năng.
Ai ngờ vừa định ra tay, chiếu đã bị chàng lấy mất, Thích Tâm nói: “Không làm phiền thí chủ, bần tăng tự làm được.” Nhưng khi đối mặt với hai cái chiếu, chàng lại hơi bàng hoàng.
Công chúa thấy chàng chần chờ, bèn tốt bụng báo cho chàng biết: “Một cái khác là ta chuẩn bị cho chính mình.”
Từ xưa tới nay, đại khái chưa từng có vị công chúa nào phải tự chuẩn bị chăn màn cho mình, rõ ràng thân phận cao quý nhưng lại hèn mọi như thế. Trong quá trình giao tiếp với đại sư Thích Tâm, công chúa dần tìm được cách ở chung thích hợp, đó chính là giả vờ đáng thương. Người xuất gia có cái tính chung chính là đồng tình kẻ yếu vô điều kiện, luôn muốn dùng trí tuệ và lòng bác ái của mình cảm hóa tất cả yêu ma quỷ quái. Bây giờ yêu ma quỷ quái này trở nên đáng thương bất lực, có phải đại sư Thích Tâm nên cho cắt thịt cho ưng ăn không?
“Ta…” Công chúa bắt đầu ấp ủ cảm xúc: “Ta mất mẫu thân từ năm 6 tuổi, một đứa trẻ không có tình thương của mẫu thân từ nhỏ trong lòng chồng chất vết thương, dù có cẩm y ngọc thực cũng không thể đền bù khuyết thiếu này. Không có tình thương của mẹ, cuộc đời sẽ không hoàn chỉnh, khiến ta nhát gan sợ tối, không dám ngủ một mình, chỉ có ở bên cạnh đại sư, ta mới có thể cảm nhận được chút an ủi. Ta nghe nói mẫu thân đại sư cũng đi sớm, cho nên mười bốn tuổi chàng đã thống tĩnh quân đội nam chinh bắc chiến, thật ra chàng cũng thiếu tình yêu, ta hiểu.” Công chúa cười: “Không sao cả, chúng ta có thể an ủi cho nhau, sưởi ấm nhau trong đêm tối rét lạnh. Đại sư, sao lại không cởi bỏ khúc mắc, mở rộng trái tim chàng? Tuy rằng chàng là Hoạch nhân, ta là Sôn nhân, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hai ta ở bên nhau, yêu nhau…”
Đến cuối cùng lại hơi thẹn thùng, thật ra chữ “yêu” này, nói ra càng cần dũng khí hơn làm.
Công chúa liếc mắt đưa tình nhìn Thích Tâm, ai ngờ vẻ mặt chàng đần ra, chỉ nói: “Thí chủ không cần nhiều lời, cầm chiếu của cô đi về đi.”
Kỳ quái, sao hắn không cảm động chút nào? Công chúa há hốc mồm: “Chàng niệm Phật niệm ra ý chí sắt đá à?”
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nào có hòa thượng sẽ cho nữ nhân quang minh chính đại vào ở phòng mình, vốn nàng chỉ thử vận may thôi, trong lòng biết hy vọng không lớn, bởi vì bị từ chối cũng không thấy mất mặt.
Một kế không thành, nàng lại sinh kế khác: “Cứ để chiếu lại đi, có rảnh ta lại đến đây ngủ trưa nhờ cũng được mà. Còn cả khuôn mặt này của ta…” Công chúa tháo nốt ruồi, thổi máy sợi râu đen: “Một ngày trang điểm bảy tám canh giờ, mặt cũng không chịu nổi, chàng phải cho ta thỉnh thoảng đến chỗ chàng tẩy trang, chờ đến chuẩn bị cơm chiều lại trang điểm chứ.”
Thích Tâm rất muốn hỏi nàng dựa vào đâu, nhưng chỗ tháo nốt ruồi lộ ra màu sắc vốn có của làn da, đối lập với màu đen ở xung quanh khiến nó nhìn như bị lang ben.
Vì đạt được mục đích, người này đúng là không từ thủ đoạn. Thích Tâm quay mặt đi: “Tuy rằng vườn hồng ít người lui tới nhưng cũng không tiện cho thí chủ ở. Bần tằng từng nói tâm ý của mình cho thí chủ nhiều lần, mong thí chủ đừng làm khó chính mình nữa.”
Công chúa cười tủm tìm, nàng dán nốt ruồi lại: “Ta cũng đã nói rất nhiều lần, bản công chúa không có lựa chọn nào khác. Sau này đừng nói lời như vậy nữa, ta nghe xong sẽ không vui, không vui thì không ai dỗ được cả, ta mà nổi nóng thì chính ta cũng sợ.”
Quả nhiên đại sư Thích Tâm im lặng lại, xem ra bị nàng dọa sợ. Có đôi khi công chúa cảm thấy may mắn vì mình có thân phận này, bởi vì có danh hiệu này mà những ngang ngược vô lý của nàng đều có thể hợp lý hóa.
Thấy chàng không tỏ vẻ phản đối, công chúa lập tức vui vẻ, nhìn sang núi non ngoài thiện phòng, nàng thoải mái duỗi người: “Bận nửa ngày cũng chưa kịp uống miếng nước, khát quá…”
Nàng xoay người đi lấy ấm trà trên tủ, không ngờ trùng hợp đại sư Thích Tâm cũng giơ tay ra. Công chúa biết, chàng nghe thấy mình nói thầm nên tính rót nước cho nàng!
Nhìn tay này xem, xương cốt thanh tú, đầu ngón tay sạch sẽ mang theo hơi thở cấm dục, mắt thấy sắp đụng phải tay nàng, chàng lập tức dừng lại, muốn vòng sang hướng khác. Lúc này công chúa hành động nhanh hơn đầu óc, không cần nghĩ ngợi mà nắm lấy luôn, nắm chặt lấy, trong lòng giật thót, không giống với những lần cọ xát mặt dày mày dạn trước kia, lần này thế mà lại nắm ra hương vị tình đậu sơ khai.